Khó trách đàn ông ai cũng thích ghé thanh lâu, mấy trai trẻ hát múa uyển chuyển, chỉ cần thôi thấy sảng khoái trong lòng.
Hát xong một khúc, vẫy tay, hai cùng quỳ xuống gối :
"Ta chuộc cho các ngươi, ba năm thả tự do, bằng lòng ?"
Hai do dự một chút, :
"Chúng theo lão thái quân."
Hai bọn họ là đầu bảng của tiệm tiểu quan, mụ tú bà nào nỡ để mất hai cây hái bạc , liền mở miệng hét một cái giá trời:
"Lão thái quân, cứ hỏi khắp kinh thành , ai hơn Dung Quang và Dung Ngọc nhà chúng . Bà một lúc mang cả hai , về còn ăn thế nào nữa?"
Lải nhải cả nửa ngày, mụ tú bà thử đưa mười ngón tay, vẻ mặt điên cuồng, ánh mắt đắc ý:
"Vậy , mười vạn lượng!"
Ta đặt chén xuống, hít mạnh một :
"Gì cơ? Rẻ á?"
"Đỗ Quyên, lấy bạc!"
Mụ tú bà sững , Đỗ Quyên nhanh nhẹn đưa ngân phiếu sang, bà đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, hận thể đập đầu tường:
"Ta đưa giá rẻ ? Có rẻ quá ? Lúc nãy bảo mười lăm vạn bà cũng chịu đúng ?"
Ta hừ lạnh một tiếng, dang hai tay, một trái một ôm lấy hai tiểu quan:
"Đừng mười vạn, hai mươi vạn mua họ cũng cam tâm tình nguyện."
Mười vạn lượng tất nhiên là quá đáng, nhưng đời nhanh tay xài hết tiền bọn con cháu, đắt rẻ gì mặc kệ, đây tiền.
Mụ tú bà tham lam vô độ như , cứ để bà kiếm mười vạn—còn khó chịu hơn là để bà lỗ mười vạn.
Ta hiệu cho Đỗ Quyên mở cái hộp ngân phiếu:
"Thấy , vốn dĩ định bỏ hai ba chục vạn để chuộc hai đứa nó, ai ngờ chỉ tốn một nửa. Triệu Mụ Mụ ăn thật là sòng phẳng, mua còn tìm bà."
Ta ôm Dung Quang và Dung Ngọc rời , liếc thấy Triệu mụ mụ đang cào tường.
Vừa cào tường tự tát :
"Hai mươi vạn, hai mươi vạn! Cái miệng thối , cái mắt thấy đời của , a—!"
Mức độ hối hận , mười năm nửa đêm còn bò dậy tự tát cho xem.
Đỗ Quyên "phụt" , một lát thở dài:
"Lão thái thái, bỏ chừng bạc chuộc hai tiểu quan, về phủ ăn thế nào?"
"Nô tỳ thật sự hiểu gì."
Làm gì ư? Tất nhiên là theo con đường của con cháu, để chúng còn đường mà .
Ta dẫn hai tiểu quan về phủ, còn bước cửa, con trai và con dâu chờ sẵn.
Hàn Khả Tâm kiễng chân xe, thấy rèm xe buông xuống, giọng Thẩm Trạch Minh, liền che miệng khẽ:
"Mẹ, Minh ca nhi vẫn chịu theo về ?"
Thẩm Đào bên phụ họa:
"Mẹ, quá lên , tuổi trẻ phong lưu là lẽ thường mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dam-con-chau-pha-gia-chi-tu-ta-tro-lai-tieu-sach-gia-san/5.html.]
"Giang Tiểu thư vốn hiền thục, Minh nhi chỉ nạp một tiểu thôi, nó chắc chắn sẽ để bụng."
" thế, nuôi kỹ nữ thì ? Bọn nhà quyền quý kinh thành ai chẳng nuôi?"
Hai vợ chồng diễn kịch nhịp nhàng, như việc nạp chẳng gì, chỉ để tỏ quá mức vô lý, cứ bênh Giang Tiểu thư.
Mọi đều để tâm Thẩm Trạch Minh nạp . Ta thì để tâm, nên mới bỏ bạc giải quyết.
Ta nửa mở mắt, liếc lạnh hai họ:
"Đến thanh lâu tính là gì, nuôi kỹ nữ cũng chỉ là phong lưu tiêu khiển, chẳng ai chê phủ hầu chúng , các ngươi thật nghĩ ?"
" mà , việc gì lớn lao? Tay áo thêm hương thơm, xưa nay vẫn kẻ sĩ ca tụng."
Ta khụ một tiếng:
"Các ngươi nghĩ như thì… thật là quá—!"
Ta mở rèm xe, hiệu cho Dung Quang và Dung Ngọc xuống.
Hai xuống xe, ngay ngắn bên cạnh, đồng loạt đưa tay đỡ xuống xe.
Ta vỗ vai Thẩm Đào, vô cùng hài lòng:
"Con trai , vốn lo các con trách . Nghe các con , yên tâm ."
"Mẹ già , cũng nên dưỡng hai nam sủng bên , tay áo thêm hương, để tiêu khiển cho đỡ buồn."
Thẩm Đào há miệng, đần như trời trồng.
Hàn Khả Tâm hít mạnh một , hét thất thanh:
"Nam sủng?"
Ta nghiêm mặt:
"Gào cái gì? Đây là Dung Quang, đây là Dung Ngọc, chuộc từ tiệm tiểu quan về, từ nay là một nhà."
"Cái gì, tiểu quan? Mẹ—— thật là—"
Thẩm Đào tức đến trợn trắng mắt, ôm n.g.ự.c giậm chân:
"Mẹ! Mẹ quá đáng ! Trên đường … ai thấy chứ?"
"Chuộc tiểu quan thì gì mất mặt? Ta đường đường chính chính mà về. À, đường còn gặp Trưởng công chúa Bình Dương, bà còn chúc mừng nữa."
Ta tùy tiện bịa, Bình Dương trưởng công chúa mê tám chuyện, hễ chuyện gì mới lạ, ngày hôm cả kinh thành đều .
Quả nhiên, Thẩm Đào xong, mặt trắng bệch, lùi ba bước:
"Ai chà chà—ai chà chà—!"
Hắn đ.ấ.m ngực, mặt vặn vẹo:
"Mai còn mặt mũi nào lên triều? Mặt mũi cả phủ đều ném sạch ! Trời ơi, ơi, , ăn với cha con trời!"
"Hừ, đắc tội gì với cha ngươi? Trước ông còn nuôi hai phòng tiểu , thông phòng cũng ba bốn đứa. Ông c.h.ế.t sớm, giữ tiết ba mươi năm còn đủ?"
"Muốn thì mộ mà , đừng chắn đường ."
Ta hất tay đẩy Thẩm Đào , khoác eo hai tiểu quan thẳng phủ:
"Đi thôi, Dung Quang. Y phục của các con quê mùa quá, xứng với phận phủ hầu. Ta bảo chưởng quỹ Tôn mang thêm mấy tấm Nguyệt Hoa cẩm tới, may cho các con vài bộ thật ."