Vị Vũ xuống, liếc mắt hiệu cho nha , nha liền dâng hai cuốn sổ.
Vị Vũ mở sổ đặt lên bàn, ngước mắt , lập tức đỏ hoe:
“Tổ mẫu, con sai .”
“Mẫu đang dạy con việc quản gia, nhưng con xem mãi mà hiểu, vì sổ sách trong phủ khớp.”
“Hôm nay của Vân Tưởng Các và Kim Ngọc Lâu đến lấy bạc, nhưng con tiền đưa.”
“Nếu chuyện truyền , mặt mũi Hầu phủ xem như mất sạch. Mẫu chắc chắn trách phạt con. Tổ mẫu, xin giúp con——”
Vân Tưởng Các và Kim Ngọc Lâu đều là hiệu vải và hiệu trang sức nổi tiếng nhất kinh thành.
Quần áo và trang sức cả năm của Hầu phủ đều mua từ hai nơi .
Cuối năm sẽ đến thu bạc.
Hàn Khả Tâm tiền, liền sai Vị Vũ đến giả đáng thương.
Ta sợ nàng mắng, nên nào cũng tự bỏ bạc trả.
đời … sẽ dại như nữa.
“Ừ, sổ sai thì ? Liên quan gì đến con? Con giữ sổ.”
“Đỗ Quyên, mang sổ đến phòng sổ sách, bảo họ kiểm tra cho rõ.”
Ta bảo nha cầm sổ , vỗ tay an ủi Vị Vũ:
“Không , mẫu con hiền đức rộng lượng, sẽ trách con vì chuyện nhỏ .”
“Tổ mẫu, sổ nhanh như , mà của Vân Tưởng Các chờ . Hôm nay thế nào con cũng trả bạc!”
Mặt Vị Vũ đỏ lên, năng lúng túng.
Quả nhiên, nha từ ngoài chạy bẩm:
“Lão thái quân, hai vị chưởng quỹ đang đợi ngoài cửa, ạ?”
Nói chẳng đợi đáp, lớn tiếng gọi:
“Tôn chưởng quỹ, mời ——”
Ta tuổi lớn, tuy bạc nhưng quyền quản gia vẫn thuộc Hàn Khả Tâm.
Nha trong viện đều là bọn nịnh nọt, ngấm ngầm theo phe nàng , xem chẳng gì.
Ta hạ mặt xuống, bình tĩnh nâng tách , hai chưởng quỹ dẫn .
“Lão thái quân, tiền vải vóc năm ngoái tổng cộng ba vạn sáu nghìn lượng, tiền trang sức hai vạn tám nghìn lượng. Đây là sổ, mỗi món đều chữ ký của Hàn phu nhân, xin xem qua.”
Tôn chưởng quỹ cung kính đưa sổ, vẫy tay, tiểu nhị bưng vài xấp lụa đến.
Hắn trải lụa :
“Mấy tấm là gấm Thục thượng hạng, nhập về là lão nghĩ ngay đến .”
“Lão thái quân xem , tấm thêu bạc vàng hai màu, tên là ‘Nguyệt Hoa Cẩm’, khoác lên như ánh trăng chảy xuống chân váy. Cả kinh thành tranh nổi.”
Tôn chưởng quỹ còn liếc Vị Vũ :
“Dung mạo tiểu thư tuyệt sắc, chỉ nàng mới xứng với loại gấm .”
Ai ai cũng thương Vị Vũ, lúc thanh toán sổ sách, mấy chưởng quỹ luôn tặng thêm vài thứ quý giá để dụ mua cho nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dam-con-chau-pha-gia-chi-tu-ta-tro-lai-tieu-sach-gia-san/3.html.]
thứ , nó nhận chuyển tay đưa cho Hàn Khả Tâm.
Ta đặt chén xuống, đến gần xem.
Quả nhiên, tuy kiểu dáng , nhưng đa phần là màu lam sẫm và đỏ thắm — những loại vải phụ nữ lớn tuổi mới thích.
Tổng cộng tám xấp vải, chỉ ba xấp là màu sắc phù hợp cho trẻ mặc.
Ta xoa tay lên đống vải, thì thấy Thẩm Vị Vũ e thẹn ôm lấy cánh tay nũng nịu:
“Tôn chưởng quỹ quá lời , con tuổi còn nhỏ, xứng với loại vải quý thế .”
“Theo con thấy, mấy tấm vải hợp để tổ mẫu may y phục thì hơn.”
Nói xong, nàng đầy mong chờ, chờ đem vải ban thưởng cho .
Nếu là , tất nhiên sẽ : là bà lão thủ tiết, mặc mấy thứ màu mè gì.
hiện tại thì——
Ta ôm lấy đống vải, gật đầu đầy tán thưởng:
“Con đúng, mấy xấp vải mặc hợp.”
“Còn mấy món trang sức , hồng ngọc với minh châu to thế, chỉ lớn tuổi mới trấn .”
“Chừng thứ giữ hết , tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Thẩm Vị Vũ c.h.ế.t lặng, nụ đông cứng mặt, một tay vẫn ôm lấy , rút cũng , giữ càng khó xử.
Tôn chưởng quỹ gượng một tiếng:
“Lão thái thái thật mắt tinh tường, chỗ tổng cộng là năm nghìn sáu trăm lượng bạc, cộng thêm phần thì—”
“Khoan khoan, phần chữ ký của con dâu , các ngươi cứ mà tìm nàng đòi, liên quan gì tới .”
“Đỗ Quyên về ? Gọi nó mở rương bạc, lấy ngân phiếu giao cho Tôn chưởng quỹ, còn đồ đạc thì đem cất kho.”
Ta sai nha nhận đồ, nâng chén , cau mày lườm Tôn chưởng quỹ:
“Ta mệt , nghỉ một lúc, ngươi còn đó gì?”
Tôn chưởng quỹ lúng túng c.h.ế.t trân, đồng nghiệp một cái, hổ cáo từ.
Hai thì thầm:
“Chẳng lẽ Thẩm tiểu thư chọc giận lão thái quân ?”
“Thẩm phu nhân bạc nhỉ? Đừng là định quỵt nợ đấy nhé? Bọn chịu đựng cả năm , thể để kéo dài nữa.”
Hai rời , Thẩm Vị Vũ liền òa , quỳ sụp xuống đất:
“Tổ mẫu, bọn họ mà , mẫu nhất định sẽ trách phạt con.”
“Tổ mẫu, con gì khiến giận? Chẳng lẽ thương con nữa ?”
Ta nàng với vẻ sửng sốt:
“Vị Vũ, con thế? Tháng tặng con một bộ đầu điểm thúy, mất hết ba nghìn lượng bạc đó.”
“Tiền tháng của con và mấy trưởng, đều là lấy riêng từ của hồi môn chi thêm.”
“Tháng nào cũng mua quần áo, trang sức cho con, chẳng lẽ chỉ vì một mua, mà con thương con?”