Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 617
Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:22:07
Lượt xem: 10
Chuong 617: Bình Thường Chiều Chuộng Tới Coi Trời Bằng Vung
Lúc bọn họ tới, còn mang theo rất nhiều thứ trên có thể dùng trên núi như vải vóc,
gia vị, còn có lá trà, muối ăn...
Nhất thời, sơn trại trên núi bỗng có thêm thật nhiều đồ, đủ cho ông lão Hoắc và thê tử dùng trong thời gian dài.
Lúc đi, trong tay Hoắc lão đại và ông cụ Chu không có gì cả, dù sao thì lần trước họ cũng đã lấy hết mấy thứ tốt rồi.
Mặc dù Hoắc lão đại không rõ ông cụ Chu đã nói gì với lão phụ thân của hắn ta nhưng phụ thân đã dặn sau khi xuống núi, hắn ta phải làm ăn đàng hoàng, chăm chỉ làm việc, sống tốt qua ngày.
Khi tới Tết, họ cũng không cần tới, ông ta và lão thái bà sẽ tự xuống núi để ăn Tết với họ.
Đương nhiên, ông cụ Chu cũng đã tiêu tiền để họ định cư, giải quyết nổi lo của ông lão Hoac.
Đã lên núi thì càng ít người biết càng tốt, vậy thì bí mật mới có thể mãi mãi là bí mật.
Tuy Liễu Phán Nhi không phái người hỏi ông cụ Chu đầu đuôi mọi chuyện nhưng nàng đã phái người lén theo dõi, điều tra rõ tất cả.
Sau khi tra thì biết đám người Lý lão gia và Lý lão phu nhân vẫn đang sống tốt, đúng như ý nguyện.
Nàng cũng không phải là một kẻ tốt đến ngu ngốc, sao có thể cứu Lý lão gia và Lý lão phu nhân chứ?
Cả nhà Lý lão gia đều là kẻ ác, nên để kẻ ác trừng trị, để họ biết thế nào là lòng người hiểm ác.
Trấn Cát Tường ồn ào, náo nhiệt, lại đến buổi họp chợ hàng năm.
Tiệc mừng một trăm ngày của bánh bao nhỏ Lý Vi được sắp xếp tổ chức vào ngày hai mươi tám tháng chạp này.
Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa chủ động 'xin ra trận”, tới trợ giúp lo liệu mọi chuyện, bận tới bận lui, không cần Liễu Phán Nhi đụng vào, chỉ để nàng ở nhà chăm sóc hài tử.
Buổi tối ngày hai mươi sáu tháng chạp, Lý Nguyên Thanh cuối cùng cũng về.
Cố Thiệu không về cùng nhưng cũng đã chuẩn bị một món quà lớn.
Kim Lăng Hầu tự mình tới nhà, chúc mừng tiệc mừng một trăm ngày của Lý Ví.
Đã qua một năm rưỡi, lần này lại tới trấn Cát Tường, Kim Lăng Hầu cảm thấy mọi thứ đều thay đổi rất nhiều.
Đi trên đường phố ở trấn, Kim Lăng Hầu khen: "Trấn Cát Tường này quả đúng là một nơi sinh sống lý tưởng."
Lý Nguyên Thanh cười: “Cũng nhờ mọi người chăm chỉ nên mới có thể xây dựng tốt nơi này."
"Đúng vậy, nên mới đó đây đúng là nơi địa linh nhân kiệt." Kim Lăng Hầu cười nói: "Bây giờ Lý tướng quân không những có chức vị cao mà nhi nữ cũng thành tài, thật khiến người khác hâm mộ."
Lý Nguyên Thanh cười mỉm: "Kim Lăng Hầu không cần hâm mộ Lý mỗ đâu, những gì ngài có đều không phải thứ Lý mỗ chỉ cần hâm mộ là được. Ngài cứ quý trọng những gì đang có đi."
"Lý hiên đệ nói đúng." Kim Lăng Hầu đáp. Lý Nguyên Thanh dặn dò Lưu Khuê bên cạnh, sau khi phái hắn ta sắp xếp xong chỗ ở cho Kim Lăng Hầu thì vội vã về nhà.
Đã lâu không gặp nương tử và hài tử, hắn rất nhớ họ.
Liễu Phán Nhi đặt con xuống tháp mềm, Lưu thị đứng cạnh nhìn, cầm trống lắc giỡn với hài tử.
Liễu Phán Nhi ngồi trên bàn bên cạnh xem sổ chỉ tiêu, làm tổng kết cuối năm và lên kế hoạch cho năm sau.
Lý Nguyên Thanh về đến nhà, dáng vẻ bụi bặm, mệt mỏi: "Phán Nhị, ta về rồi đây." Liễu Phán Nhi ngẩng đầu, thản nhiên mỉm cười: "Phu quân, chàng ve rồi a ta rất nhớ chàng."
Lưu thị nghe hai phu thê họ nói chuyện thì đỏ mặt: "Ta ôm Cát Tường đi, hai người cứ ở đây nói chuyện đi."
"Vậy làm phiên Tiểu Hoa tỷ." Liễu Phán Nhi mỉm cười, lấy áo khoác khoác thêm cho Lý Vi.
Lý Nguyên Thanh giơ tay muốn chọc nữ nhi nhưng Liễu Phán Nhi lại cản hắn: "Chàng chưa rửa tay, đừng đụng vào khuê nữ”
Lý Vi thấy Lý Nguyên Thanh thì cũng không sợ, còn chớp đôi mắt to tròn, miệng liên tục nói y y nha nha, không ngừng chảy nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-617.html.]
"Được rồi, vậy để ta đi tắm rửa" Lý Nguyên thanh đồng ý, làm mặt quỷ chọc nữ nhi.
Lý Vi quơ tay, miệng cười khanh khách, trông rất hưng phấn, chân nhỏ còn đạp
tới đạp lui.
Dù đã lâu không gặp nhưng con bé cũng không thấy xa lạ với Lý Nguyên Thanh.
Lý Nguyên Thanh đắc ý: "Không hổ là khuê nữ của ta, đừng vội, chờ cha tắm rửa xong sẽ lập tức tới ôm tiểu bảo bối." Liễu Phán Nhi mỉm cười, dặn Miêu Nhi tỷ nhanh chóng tới phòng bếp sai người nấu nước.
Lý Nguyên Thanh tắm gội, Liễu Phán Nhi ở cạnh giúp đỡ.
"Tóc chàng dài quá rồi, đợi tóc khô, ta sẽ cắt tóc giúp chàng, đợi tới tháng giêng thì không thể cắt tóc nữa."
Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Dù sao cữu cữu ở quê ta cũng mất hết rồi, không cần kiêng kị mấy chuyện này." Liễu Phán Nhi phản bác: "CUu cữu chàng mất hết roi nhưng sau này bọn nhỏ cũng sẽ trở thành cữu cữu, chúng ta vẫn phải làm theo phong tục."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Được, đều nghe phu nhân."
Hắn vừa nói vừa muốn ôm nàng.
Liễu Phán Nhi sang giọng: "Ban ngày ban mặt, chàng nhịn đi, đừng làm bậy. A Nam, Tiểu Bảo nghe nói chàng về, chắc lát nữa sẽ chạy ve thôi."
"Chàng không sợ mất mặt nhưng ta thì sợ. Mau bỏ tay ra coi..."
Liễu Phán Nhi vừa dứt lời đã loáng thoáng nghe thấy tiếng của Lý Nam và Lý Tiểu Bảo ngoài cửa.
Mặc dù Lý Nam mũm mm nhưng lại chạy rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã chạy tới trong sân, định đẩy cửa xông vào.
Lý Tiểu Bảo chạy theo sau, kéo quần áo muội muội.
"Cha vừa về, chắc chắc đang ở chung với nương, A Nam, muội đừng vào." Lý Nam không những không nghe lời mà còn tăng tốc: "Ta phải đi xem náo nhiệt... Nghe lời nói bên ngoài, Lý Nguyên Thanh chỉ đành ngoan ngoãn buông ra đôi tay định làm xằng làm bậy của mình.
"Cần phải dạy dỗ lại tiểu nha đầu A Nam này mới được. Cái tính thích xem náo nhiệt này không phải tính tốt lành gì."
Liễu Phán Nhi vội sửa sang quần áo: "Giờ chàng mới nói mấy lời này có phải hơi trễ không? Bình thường chiều chuộng tới coi trời bằng vung, ta muốn dạy dỗ thì chàng lại nói hài tử còn nhỏ."
"Vậy cũng thôi đi, chàng lại còn đắc ý nói nuôi khuê nữ thì phải nuôi sao cho khuê nữ trở nên lợi hại, vậy mới không bị thiệt khi ga đi."
"Nhưng giờ chàng nhìn lại A Nam đi, cái miệng nhỏ suốt ngày không ngừng được, hơn nữa lòng dạ cũng lợi hại lắm rồi đấy nhỉ? Chàng phải nhớ kỹ, sau này chúng ta gả khuê nữ chứ không phải đi gây họa cho người khác." Lý Nguyên Thanh nghe vậy thì cười ha hả: "Nàng yên tâm, nữ nhi của Lý Nguyên Thanh ta mọi mặt đều tốt."
Lúc này, Lý Nam đã tới trước cửa, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, A Nam rất tốt. Cha, người vê khi nào vậy? A Nam rất nhớ người đó."
Lý Nguyên Thanh ngồi xổm xuống ôm nữ nhi: "Cha mới vừa về nhà không bao lâu, dạo này con có vui không?”
Lý Nam liên tục gật đầu: "Con rất vui, con có rất nhiều bạn, trừ lúc đi học ra thì ngày thường chúng con đều chơi chung."
Liễu Phán Nhi ngồi cạnh đó nghe vậy thì dở khóc dở cười.
"A Nam, sao con không kể cho cha nghe chuyện con và bạn con đám pháo tre vào nhà vệ sinh nhà người ta?”
Nghe vậy, Lý Nam rụt cổ, lén nhìn cha bé: "Con chỉ mua pháo tre chứ con không ném."
DTV
Lý Tiểu Bảo đứng cạnh bổ sung: "Đúng là muội không ném, nhưng muội châm lửa mà."
"Lúc trước, nương đã từng nói pháo tre rất nguy hiểm nhưng muội cứ không chịu nghe.”
"Cũng vì đám nhóc không hiểu chuyện lại còn ham chơi như muội mới khiến người ta bị nổ phỏng tay."
"Do đó, nương mới đánh m.ô.n.g muội, bắt muội đi xin lỗi người ta, còn phải bồi thường tiền nữa."
"Nhà vệ sinh nhà người ta bị nổ tan tành, phải vừa xin lỗi vừa bồi thường."
Lý Nam vội che mặt: "Chỉ do ta thấy vui thôi..."
Lý Nguyên Thanh nhịn cười, tỏ vẻ hung dữ: “A Nam, cho dù tò mò thì con cũng không được làm những chuyện mà cha nương đã dặn là nguy hiểm."
"Mặc dù con không bị nổ phỏng tay nhưng những người khác lại bị thương. Con nghĩ thử xem, lúc con đi vệ sinh mà bị nổ trúng người, con có giận không?"