Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 396
Cập nhật lúc: 2024-09-18 13:27:02
Lượt xem: 20
Chương 396: Thuyên Hoa Bị Đâm
Tê tri phủ nghe nói như vậy, bèn cau mày: "Vậy chỉ có thể dựa vào một ít vết bớt trên thân thể, có điều vẫn phải cảm tạ Trương đại nhân. Nếu như không có các ngươi thì tiểu cô nương như Lý Dung cũng sẽ không có ngày hôm nay."
Trương đại nhân khiêm tốn: "Cho dù nói như thế nào đi nữa thì cũng là một sinh mệnh, hơn nữa khi đó chúng ta là quan binh, nhìn thấy như vậy không thể không cứu. Chỉ có điều chủ yếu nhất vẫn là vị huynh đệ Nguyên Thanh, quả thật là vừa trượng nghĩa lại tốt bụng."
"Trưởng nam của hắn cũng không phải là con ruột, nhận nuôi con của một người lính dưới quyền của mình. Người đó đã cứu hắn một mạng, mặc dù đã trợ cấp tiền cho gia đình của đứa trẻ nhưng không ai đối xử tốt với đứa trẻ. Vị huynh đệ Nguyên Thanh của ta bèn đón đứa nhỏ về, sau khi cưới vợ thì hai vợ chồng cùng nuôi đứa trẻ đó."
"Ngoại trừ Lý Dung, phía sau còn có hai đứa nhóc nhỏ một chút, vẫn là Nguyên Thanh trong lúc đánh giặc, nhìn thấy có người đuổi g.i.ế.c hai đứa nhỏ kia, tôi tớ bị g.i.ế.c c.h.ế.t hết, trên lưng ngựa có hai cái giỏ để hai đứa nhỏ. Thấy đứa nhỏ dáng vẻ là người Hán nên cũng nhận nuôi.
Tê tri phủ nghe nói như vậy, rất chấn động: "Lý tướng quân thật sự là người nghĩa khí ngút trời, cùng Đức Thụy phu nhân nuôi nấng đám trẻ, tâm địa thiện lương. Bất kể Lý Dung có phải cháu gái ta hay không, việc thiện này của Lý đại nhân và Đức Thụy phu nhân này đều khiến ta kính nể."
"Quả thật là như thế." Trương đại nhân trả lời.
DTV
Sau khi Tề tri phủ rời đi, Trương đại nhân lập tức viết thư, sai người đưa đến Tây Bắc cho Lý Nguyên Thanh, lôi kéo làm quen, trèo kéo giao tình. Trước kia quan hệ thân thiết, nhưng thời gian dài không qua lại thì cũng phai nhạt dần.
Tê phu nhân mang theo nữ nhi Tê Thục Viên ngồi ở trên xe ngựa, buổi sáng thức dậy có chút sớm, đang ở trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần!
"Nương, trong lòng con thật kích động mà." Gương mặt nhỏ nhắn của Tê Thục Viên ửng đỏ, trong lòng đặc biệt chờ mong Lý Dung thực sự là biểu muội của mình: "Trong tên đều có một chữ Dung, nếu Lý Dung thật sự là biểu muội thì tốt bao nhiêu, tổ mẫu biết, nhất định rất vui mừng. Đức Thụy phu nhân nuôi nấng, còn có cha nuôi chính trực có năng lực. Tuy rằng trước kia là nông gia sống kham khổ, nhưng không chịu nhiêu khổ cực, nỗi áy náy trong lòng tổ mẫu cũng có thể ít đi một chút."
Tê phu nhân mở mắt ra, cảm khái nói: "Năm đó tổ mẫu con cảm thấy do không kịp thời đón đứa nhỏ, cho nên mới cho kế thất của Kim Lăng Hầu phủ cơ hội cố ý đánh mất đứa nhỏ. Nhưng những thứ này đều là suy đoán của chúng ta, cũng không có chứng cớ chứng minh năm đó là kế phu nhân Vương thị động thủ. Có điều Kim Lăng Hầu phủ, không có chăm sóc tốt cho đứa bé, quả thật là thất trách."
Tê Thục Viên gật đầu, cảm thấy biện pháp này rất tốt: 'Mẫu thân nói rất có đạo lý."
Tê phu nhân thở dài: "Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy nhưng không có chứng cớ. Những người hầu kia cũng đã thẩm vấn rồi nhưng ai cũng nói vô tội, cũng không có người lôi kéo Vương thị. Đến nay những người hầu hạ biểu muội của con còn bị nhốt ở bên thông trang đó, nếu Lý Dung cô nương là biểu muội của con thì thôi. Nếu như không phải, đợi đến khi Lý Dung cô nương đi đến Kim Lăng, ta còn phải nhờ con bé giúp một việc. Để cho những người hầu kia nhìn thấy Lý Dung giả vờ là biểu muội của con, rồi lại thẩm vấn những người hầu kia."
Tê Thục Viên mím môi, híp mắt: "Dù sao thì Vương thị kia hiềm nghi rất lớn, nhiều người hầu đi theo như vậy, thế mà lại không bảo vệ được một đứa bé, nói ra ai tin chứ? Con cảm thấy bà ta cũng có con gái của mình, cảm thấy bên trên còn có một đứa nhỏ thì thấy chướng mắt, chiếm vị trí đại tiểu thư của Kim Lăng Hầu phủ, muốn biểu muội nhường chỗ cho con gái của bà ta."
Hai mẹ con sốt ruột trong lòng, bảo xa phu đi nhanh một chút.
Xe ngựa đi nhanh, người ngồi trong xe ngựa lập tức đầu váng mắt hoa, cả người giống như ngã xuống, nhưng vì có thể nhanh chóng đến Dương Châu, hai mẹ con cố nén nhịn.
Rốt cục sáng thứ ba đã đến Dương Châu, Tê phu nhân đã sớm phái thị vệ đến Dương Châu hỏi thăm thương đội Cố gia đặt chân ở đâu.
Hiện tại đến Dương Châu, Tề phu nhân cùng nữ nhi Tề Thục Viên đi thẳng đến khách điếm nơi đám người Liễu Phán Nhi đặt chân. Chỉ là hôm nay Liễu Phán Nhi mang theo nữ nhi còn đang ở phía Tây Hồ du ngoạn, đến bây giờ còn chưa trở về.
"Nương, để người đi tìm Đức Thụy phu nhân không?" Tề Thục Học hỏi có chút khẩn trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-396.html.]
"Không cần, chúng ta hiện tại cứ ở lại khách điếm, chỉ cần đuổi kịp là tốt rồi, buổi chiều là có thể gặp được, đến lúc đó nói sau cũng không muộn. Huống chi, chúng ta chạy đến đây, không có nghỉ ngơi tốt. Thừa dịp còn có chút thời gian, sớm nghỉ ngơi." Tê phu nhân suy nghĩ một chút, đè xuống tâm tình kích động.
Cũng may khách điếm này có người vừa trả phòng, Tê phu nhân đã quyết định, tiểu nhị cùng người hầu Tề gia cùng nhau đi quét dọn, lúc này mới để Tê phu nhân cùng Tề tiểu thư vào ở.
Liễu Phán Nhi dẫn theo ba người con gái thuê một chiếc thuyền hoa, du ngoạn trên hồ. Mặc dù là mùa hè, nhưng trên hồ, gió thổi nhẹ nhàng, khá mát mẻ.
Lý Nam sợ tới mức gào khóc lớn, Liễu Phán Nhi ôm Lý Nam ngôi trên thuyền, trấn an Lý Nam: “A Nam đừng khóc, không sao đâu."
Liễu Phán Nhi đứng sau lưng Lý Nam, chỉnh lại quần áo của con bé: "A Nam, con cẩn thận một chút, con không biết bơi, ngã xuống sẽ uống no nước đấy."
Lý Phương và Lý Dung đang ở bên trong thuyền hoa, ngồi bên cửa sổ thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, cho dù thuyền bị đụng, các nàng cũng chỉ là đầu đặt trên cửa sổ, cũng không có gì đáng ngại.
Vừa nói xong, Liễu Phán Nhi đã cảm thấy thuyền hoa bị chấn động kịch liệt, nàng vội vàng ổn định thân mình, mắt thấy cô nhóc mập mạp Lý Nam sắp lăn xuống nước, vội vàng bắt lấy Lý Nam.
Lý Nam lui vê phía sau hai bước: "Nương, con chỉ xem chút thôi cũng không quan trọng.
Liễu Phán Nhi vì bắt được Lý Nam, đầu gối dập vào mạn thuyền, cũng may Liễu Phán Nhi sức lực lớn, cả người Lý Nam mới không lăn xuống hồ.
Lý Nam lúc này nằm sấp bên cạnh thuyền, chỉ vào cá bơi tới bơi lui trong hồ, kinh hô liên tục: "Nương, mau đến xem cá, có rất nhiều đóI"
"Các người là ai? Lại đụng phải thuyền hoa của chúng tal" Hoắc Thành Đạt quát lớn: "Nếu không ra ngoài xin lỗi, đừng trách chúng ta không khách khí."
Lúc này nghe được tiếng khóc của Lý Nam, vội vàng tới xem xét, thì đã nhìn thấy phu nhân cùng tiểu thư ngồi trên thuyền.
Hoắc Thành Đạt thấy các nàng không rơi xuống nước, lúc này mới quay đầu nhìn về phía bên phải, thì ra có một chiếc thuyền hoa đ.â.m tới.
Hoắc Thành Đạt và Đường Vân Sơn vì tránh hiềm nghi, ở phía bên kia thuyên.
Liễu Phán Nhi đem Lý Nam đang khóc nháo, giao cho Lý Phương và Lý Dung vừa chạy ra khỏi khoang thuyên: "Trông chừng A Nam”
Liễu Phán Nhi vốn còn tưởng rằng người khác đụng nhầm, nhưng hiện tại nhìn thấy Trịnh phu nhân, lập tức biết đây là Trịnh phu nhân cố ý.
Vừa rồi nếu không phải nàng ôm Lý Nam, Lý Nam đã sớm ngã xuống hồ rồi. Mặc dù là mùa hè, nhưng Lý Nam không biết bơi, cũng có thể uống vài ngụm nước hồ.
Lúc này, Trịnh phu nhân mang theo nha hoàn từ trong thuyền đi ra, trên mặt mang theo ý áy náy, nhưng ánh mắt rất giảo hoạt: "Thật sự xin lỗi, không cẩn thận đụng phải thuyền của các ngươi! Vẫn mong Đức Thụy phu nhân thứ lỗi."
Lý Phương căm hận nhìn về phía Trịnh phu nhân trên thuyền bên cạnh: "Mèo khóc chuột còn giả từ bi, trước kia còn cảm thấy phu nhân nhà quan đều có đức hạnh, hiện tại xem ra, cũng giống như chuột trong mương, đều có hại!"