Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-09-15 22:26:30
Lượt xem: 15
Chương 277: Không Được Lẫn Lộn Đầu Đuôi, Cô Phụ Hoàng Ân
Liễu Phán Nhi đặt tất cả các dụng cụ đã mua ngày hôm qua lên chiếc bàn lớn trong sảnh chính, phân công nhiệm vụ cho Lý Dung, A Phương và A Lệ, bắt đầu mài các loại thuốc màu.
Liễu Phán Nhi đặt cuốn sổ ghi chú mà nàng đã chuẩn bị trước lên bàn, làm theo trình tự các bước.
Không chỉ nàng mà các nữ nhi chất nữ cũng bắt tay vào làm, vừa nhanh vừa rèn luyện được năng lực thao tác của các nàng.
Liễu Phán Nhi luôn cảm thấy năng lực của mình mạnh tất nhiên rất tốt, nhưng nếu có thể đề cao năng lực của người bên cạnh thì sẽ đạt được càng nhiều thành quả hơn.
Ở cổ đại, điều này rất đúng.
Năng suất lao động thấp đòi hỏi lao động phải làm nhiều việc hơn.
Nàng không có ba đầu sáu tay, không có phương tiện vận chuyển hậu cần, cũng không có máy móc hoàn toàn tự động, vì vậy việc bồi dưỡng nhân tài, nhất là những người có thể khiến nàng tin tưởng đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Trong bếp lò nhỏ thắp một ngọn nến, bên trên đặt một cái nồi sứ nhỏ.
"Dì Liễu, đây là son môi sao?" Lý Phương ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, màu son rất đẹp.
Đổ dầu ô liu và sáp ong vào, đun nóng hòa tan, Liễu Phán Nhi lại cho vài giọt vitamin E. Thứ này ban đầu được đóng gói thành từng viên, nhưng phải mất rất nhiều công sức mới nhỏ được những vitamin này vào chai.
Bây giờ trời lạnh, để nó thành hình một cách từ nhiên.
Phần còn lại là chời
Nghiền sắc tố thực vật không độc hại thành bột, sau đó trộn với những loại dầu đã hòa tan này và khuấy đều. Đổ vào cái lọ nhỏ bụng tròn đã hấp cách thủy trước đó.
Màu sắc hôm nay là đỏ thẫm, đỏ tươi và đỏ cam, ba màu này.
Dâu ô liu đang được sử dụng lấy từ không gian, còn sáp ong là dược liệu có thể mua ở bên ngoài.
Lý Dung nóng lòng muốn thử, như mở cờ trong bụng: "Nương, con muốn dùng luôn quá.
Nữ nhân bình thường ở tâng lớp thấp về cơ bản là không cần. Chỉ trong những ngày lễ hội mới nhấp một tí trên giấy đỏ viết đôi.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi làm rất nhiều, dựa theo tỉ lệ khác nhau mà làm. Lát nữa chúng ta kiểm tra xem loại nào có hiệu quả tốt hơn."
Nữ nhân tâng lớp thượng lưu dùng một loại giấy đỏ, nhấp một cái là tô được son. Màu cũng đẹp nhưng lại dễ phai, môi dễ nẻ và không được dưỡng ẩm.
DTV
Liễu Phán Nhi ghi chép hết lại một cách chỉ tiết, sau này cứ theo tỉ lệ đó mà làm.
Kỳ thật lúc trước Lý Phương cùng Lý Lệ đã làm một ít, lân này phải tỉ mỉ, sau đó định ra tỉỈ lệ thích hợp nhất, sau này có thể dùng làm cách điều chế.
Nửa canh giờ sau, sơn móng tay được điều chế xong, màu sắc đa dạng, ngoại trừ màu đỏ thẫm, đỏ tươi, đỏ cam, còn có màu xanh lá cây, màu lam, màu tím.
"Không vội, từ từ! Bây giờ chúng ta chế tạo sơn móng tay." Liễu Phán dọn bàn, sau đó bắt đầu công cuộc sản xuất thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-277.html.]
Sau khi để lạnh, son môi đã định hình.
Dùng tăm tre nhỏ lấy ra một ít chấm lên môi rồi tán nhẹ. Sau khi trải qua so sánh, chọn một tỷ lệ vừa phải và để riêng ra.
Liễu Phán Nhi rất nhớ vỏ son kiếp trước của nàng, vặn một cái là ra. Mặc dù nguyên tắc rất đơn giản, nhưng khó mà chế tạo với các vật liệu hiện có.
Vì vậy, Liễu Phán Nhi đành từ bỏ, chọn đổ đầy.
Liễu Phán Nhi nghĩ ra cách kết hợp với một miếng trúc nhỏ hình bầu dục để thoa son.
Làm xong, mọi người đều nóng lòng muốn thử son.
Liễu Phán Nhi tân hôn, mặc áo bông thêu hoa màu đỏ, son màu đỏ thẫm khiến nàng trông càng xinh đẹp.
Nhớ ra phải tặng cho Cố lão phu nhân một phần, mấy màu này không hợp. Bình thường Cố lão phu nhân thích mặc quần áo màu nâu và màu tím, da bà rất trắng nên nàng lại điều chế son màu đỏ tím và màu đỏ sậm.
Liễu Bàn Nhi cũng gật đầu: "Đúng vậy, giá thành của son môi quá cao, hơn nữa dầu ô liu này là một loại dầu được ép từ trái cây, không chỉ đắt mà sản lượng còn rất ít, hiện tại thực sự không thích hợp làm ra để bán, ta tính trông thêm nhiều cây ô liu, khi đủ nguyên liệu rồi lại điều chế son. Nhưng sơn móng tay có giá thành thấp, nên làm nhiều nhiều hơn tí."
Bộ nào bộ nấy đầy đủ màu sắc.
Sau đó Liễu Phán Nhi và Lý Dung hạch toán giá cả, phát hiện để làm ra một bộ này phải tốn hết hai lượng bạc. Có một số thứ còn lấy từ trong không gian ra.
Cho vào hộp nhỏ làm quà Tết, vừa mới mẻ vừa đẹp.
Được đặt trong bình lọ tinh xảo, trông cực bắt mắt.
Lệ Dung chớp chớp mắt: "Nương, giá hơi cao, cửa hàng chúng ta cho dù bán cũng chưa chắc bán được."
Đã làm thì làm luôn một thể, dưới sự giúp đỡ của con gái và cháu gái, Liễu Phán Nhi làm được tổng cộng mười bộ son môi và sơn móng tay.
Lưu thị cười khẽ: "Làm gì cũng phải từ từ, bây giờ không được thì sau này được, con vội vàng như vậy làm gì? Hiện tại trong nhà chúng ta có xưởng nhuộm vải và hai cửa hàng vải, chỗ nào cũng cần người nên đừng có gấp. Đúng rồi, sau năm mới, mùa xuân đến, tức là sắp đến vụ xuân rồi. Chúng ta đã hùng hồn nói sẽ thử trông lúa hai mùa, mỗi mẫu sản xuất một ngàn cân trước mặt Cố đại nhân và các đại nhân ở kinh thành. Kiếm tiền tuy rằng quan trọng nhưng chúng ta không thể lẫn lộn đầu đuôi, cô phụ hoàng ân, đó mới là căn bản để chúng ta an cư lập nghiệp."
Thoa lên rất đẹp, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Đám nhỏ hơi thất vọng, cảm thấy không hoàn hảo.
"Tiếc ghê, đẹp lắm ấy!" Lý Phương cầm một lọ son môi màu đỏ tươi, không nỡ bỏ xuống, con bé rất thích màu này.
"Hơn nữa, tiền kiếm hoài không hết. Bây giờ các loại nguyên liệu thô đều đang thiếu, chi phí sản xuất cao nên không có hiệu quả về chỉ phí. Vì vậy, trọng tâm của chúng ta vẫn nên đặt vào chuyện canh tác làm nông. Ví dụ như trước đây ta đã nói, bây giờ sử dụng cày sắt, không thể uốn cong. Chúng ta trồng ruộng bậc thang, rất ngắn, thường phải uốn cong, rất tốn công. Nếu cày sắt có thể trực tiếp uốn cong, tốc độ canh tác sẽ nhanh hơn nhiều."
Bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, Lưu thị cảm thấy hơi lúng túng và hồi hộp, sờ mặt mình: “Làm sao vậy? Ta nói sai cái gì à?”
Lưu Phán Nhi vui vẻ ra mặt: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ đâu có nói sai chỗ nào? Rõ là nói quá đúng. Tiền là thứ kiếm hoài không hết. Chúng ta có thể có được chỗ đứng ở đây là nhờ canh tác đất đai. Những thứ như son môi chỉ được giới thượng lưu sử dụng, là thứ chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm cho cuộc sống của người ta, nhưng không thể giúp được nhiều người hơn."
Tất cả mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lưu thị.
Lý Đại Bảo gật đầu phụ họa: "Nương, vậy chúng ta lập tức bắt đầu nghiên cứu cày sắt uốn cong nhé? Nếu nó thực sự có thể tăng tốc độ cày xới, biết đâu nương lại được bệ hạ ban thưởng!"