Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-09-14 18:19:56
Lượt xem: 34
Chương 162: Lúa Vàng Óng Trĩu Bông
Huyện lệnh Lưu nghe vậy thì cũng thấy Liễu Phán Nhi nói rất có lý: "Vậy được, tạm chưa đào ngoài ruộng mà trước tiên cứ đào khoai ở cổng nhà các ngươi đi, dẫu sao cũng phải làm thành sân phơi."
DTV
Hầu như là người của thôn Lý gia đều trồng khoai lang trước cổng nhà, bây giờ nghe nói không cần đào khoai trong ruộng mà đào khoai ở cổng trước, nên mới sáng sớm ngày ra đã bắt đầu đào.
Đương nhiên là có cả nha dịch mà Lưu đại nhân phái tới, ở cạnh trông coi và cân đo.
Sau khi được phơi nắng sơ sơ, thì vận chuyển liên tục lên trấn, rồi ký gửi ở đó. Vì được trồng trước cổng nhà, được tưới bằng nước vo gạo, lại được nhổ cỏ thoát nước thường xuyên, cũng được bón phân nhiều nên các khoai lang này trông cũng tốt.
Nhất là khoai lang nhà Liễu Phán Nhi, lần này cho sản lượng rất tốt, đạt hơn bảy nghìn cân. Sản lượng khoai lang của những nhà khác, tốt thì được năm sáu nghìn cân, không tốt thì chỉ được bốn năm nghìn cân.
Để cho các lão đại nhân ở kinh thành xem thì tất nhiên phải cho xem sản lượng cao nhất, lúc bấy giờ huyện lệnh Lưu đại nhân ngăn nhà Liễu Phán Nhi đào tám phân đất còn lại, mà giữ đó đợi đến lúc các đại nhân ở kinh thành tới thì đào.
Những nhà khác đào khoai lang với khí thế hừng hực, xe vận chuyển khoai lang cứ nối đuôi nhau không ngứớt.
Quán trà của Tam quả phụ cũng buôn bán được rất tốt, không chỉ nha dịch của huyện nha uống trà, mà những xa phu kia cũng uống, còn có người quanh thôn sang đây xem náo nhiệt. Một ngày mà kiếm được tận một hai trăm văn tiên, còn nhiều hơn cả đi làm thuê cho người ta.
Ông ấy từng tận mắt bông lúa rồi, không hề to như vậy. Mà bông lúa của thôn Lý gia không chỉ to, mà hạt còn tròn đều căng mẩy, hái một bông lúa xuống đặt vào tay, trữu nặng.
Liễu Phán Nhi lo rằng lúa dưới ruộng đã chín mà thu hoạch chậm trễ sẽ ảnh hưởng đến sản lượng, thế nên đã san bằng toàn bộ chỗ đất rộng trồng khoai lang với khoảng đất trống còn lại trong viện, sau đó dùng cối xay bằng đá ép cho thật chặt, dùng để làm sân phơi thóc.
Ông ấy xuất thân từ gia tộc lớn, trước đó đã làm quan, dù không đến mức không phân biệt được ngũ cốc, nhàn tay rỗi chân, nhưng cũng không tinh thông chuyện nhà nông. Nghe nói khâm sai Cố đại nhân đến huyện Thôi Dương, ông ấy mới tích cực làm này làm kia.
Vừa thấy một cái là Lưu đại nhân đã trừng to mắt.
Lưu đại nhân rảnh rỗi không có việc gì, được Liễu Phán Nhi và thôn trưởng Lý dẫn đi, xuống ruộng lúa nhìn thử.
Không chỉ tiêu chuẩn hóa việc buôn bán ở thị trấn, chỉnh lý lại trị an ở khắp nơi, mà còn xuống ruộng xem thử, nghe lão nông nói chuyện đất đai.
Không thể không nói rằng mèo có cách của mèo, chó có cách của chó, người thông minh cũng lắm thủ đoạn kiếm tiền. Nếu Tam quả phụ dồn hết tâm trí vào việc kiếm tiền với quản lý gia đình thì mẹ chồng nàng dâu hai người đã có thể sống an ổn qua ngày.
Cũng bởi sau khi lúa trổ bông ông với Lý Đại Sơn đã thường xuyên so sánh thử với các thôn khác.
Mặc dù thị vệ nghi hoặc, nhưng đây lệnh của đại nhân, nên lập tức cưỡi ngựa đi làm việc.
Thôn trưởng Lý đắc ý, ông biết Lưu đại nhân muốn so xem lúa trong ruộng của bọn họ với lúa thôn khác xem lúa nào lớn hơn. Kết quả không có gì bất ngờ, đương nhiên là lúa của thôn ông ấy lớn hơn.
Lưu đại nhân vẫy vẫy tay, dặn dò thị vệ bên người một câu: "Đi đến ruộng lúa của những thôn khác, lấy cho ta mười bông lúa."
Có một lần vặt trộm lúa của người ta nên bị coi như ăn trộm, phải chạy mấy dặm liền mới bỏ lại được người đuổi theo.
Lý Đại Bảo vô thức đưa Lưu đại nhân đến ruộng lúa nhà mình, rồi tự nhiên hào phóng, ăn nói rõ ràng, đúng mực trước mặt Lưu đại nhân cũng như trước mặt Cố đại nhân trước đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-162.html.]
"Lưu đại nhân, trong ruộng lúa nhà ta còn nuôi cá đó ạ, cá mà trưa nay ăn ở nhà thôn trưởng là cá chép mà nhà ta nuôi trong đồng đó. Ăn côn trùng, hoa lúa với rong tảo trong ruộng mà lớn, dù đem hầm làm canh, hay kho tàu, thì đều ngon."
Lưu đại nhân rất thích đứa trẻ hoạt bát khéo miệng Lý Đại Bảo này, nên cũng khoan dung hơn, bấy giờ nghe thấy lời Lý Đại Bảo nói thì cười cười: "Đúng là mùi vị không tệ, trong ruộng lúa nước còn nuôi được cá, kể cả không đem đi bán, cũng có thể để nhà mình ăn.
Nhà nông muốn ăn thịt, quá khó.
Tuy là thịt cá không ngon bằng thịt dê, nhưng cũng là thịt đấy!
Còn có món tôm bạc, cua nhỏ chiên giòn kia nữa, vị cũng khá ổn.
Lúc ăn cơm nhà nông, Lưu đại nhân chỉ định ăn bừa một miếng, nhét đầy bụng là được, không ngờ vị lại ngon thế, ngay cả ruột già heo bẩn vậy mà cũng làm thành món ăn cực kỳ ngon.
Đặt ở lúc trước, có đánh c.h.ế.t ông ấy cũng sẽ không ăn ruột già heo.
Không ngờ là một thôn Lý gia bé nhỏ, lại có nhiều điều kinh hỉ như vậy.
Hợp lý!
Nghe thấy vậy thì Lưu đại nhân quay đầu nhìn về Liễu Phán Nhi vốn không nói gì nhiều, đang đi phía sau: "Liễu nương tử, bổn quan biết ngươi rất thông minh, nhưng nếu chỉ vì được ăn cá mà ảnh hưởng đến việc trồng lúa, được một mất mười."
"Ở vụ đầu, cũng không tiết kiệm thời gian hơn được, nhưng sau khi thu hoạch xong vụ đầu, thì lập tức cày ruộng, rồi cấy mạ non đã cao nửa thước vào trong ruộng, so với trực tiếp gieo hạt xuống thì tiết kiệm được mười ngày, thậm chí nửa tháng. Kể từ đó, chu kỳ sinh trưởng của lúa vụ sau sẽ nhiêu thêm mười ngày nửa tháng. Có bằng ấy thời gian, thì bông lúa sẽ càng thêm to tròn.
"Ta hiểu rõ nơi đó cũng có lúa hai vụ, nhưng thường bởi lí do liên quan đến khí hậu, mà vụ lúa thứ hai lớn lên trông không được tốt lắm, thậm chí dù hạt lúa không được to tròn cũng phải thu hoạch. Dân phụ nghĩ, nếu mình không trực tiếp gieo hạt vào ruộng, mà ươm mầm ở nơi ấm áp trước, đợi mạ lớn lên, rồi cấy vào ruộng nước thì sao."
Liễu Phán Nhi thấy Lưu đại nhân nói thế thì tiến lên cười khẽ rồi giải thích: "Thưa Lưu đại nhân, từ tấm bé dân phụ đã thích tự hỏi, thích thử nghiệm. Ta sở dĩ muốn thay đổi cách canh tác lúa nước, không chỉ vì để nuôi cá, mà là để gia tăng sản lượng lúa nước, nhất là sản lượng của lúa hai vụ."
Huyện lệnh Lưu vốn đang bâng quơ đi trên đường nhỏ, bấy giờ nghe thấy lời đáp của Liễu Phán Nhi thì đứng lại, sau khi suy nghĩ cho kỹ càng thì đôi mắt sáng lên!
Lý Đại Bảo gật đầu: "Lưu đại nhân nói đúng lắm, mẹ ta kể rằng trên đường bọn ta chạy nạn bị đói rộc cả xương, muốn bổ sung dưỡng chất cho bọn ta. Mẹ ta còn nói, hạt giống lúa được gieo thẳng vào ruộng, làm không gian hoạt động của cá trong đồng quá nhỏ, nàng định sang năm thử cách trồng lúa mới."
Mặc dù năng suất của khoai lang và khoai tây rất cao nhưng nó có một nhược điểm rất xấu là không dễ bảo quản và vận chuyển.
Khả năng làm việc rất mạnh.
"Liêu nương tử, sang năm ngươi cân phải làm theo suy nghĩ của ngươi thử. Nếu ngươi thành công, có thể gia tăng sản lượng của lúa hai vụ, bổn quan sẽ ban thưởng. Nếu thất bại, cũng không phải lo, bổn quan sẽ xem xét bồi thường cho ngươi. Mạnh dạn thử nghiệm, không cần phải lo về hậu quả."
Trên cùng một mảnh đất, đích thực là không thể tiết kiệm thời gian, nhưng nếu ươm mạ ở nơi khác đúng là có thể tiết kiệm thời gian cỡ mười ngày nửa tháng.
Ví dụ, các loại ngũ cốc có thể được lưu trữ trong vài năm nếu chúng được bảo quản dưới ánh nắng mặt trời đúng cách, nhưng khoai lang và khoai tây thì không được, vì vậy chúng không thể hoàn toàn trở thành lương thực chính yếu được.
Địa vị của các loại ngũ cốc, đặc biệt là gạo cũng sẽ không thay đổi vì sự xuất hiện của khoai lang và khoai tây.