Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 999: Tìm tới tận cửa
Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:47:09
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Dục cảm thấy điên thật . Sao theo lời dụ dỗ của Tần Lưu Tây, dẫn nàng tìm tên Vô Thượng chứ? Chẳng lẽ tẩy não ?
Không, là do nàng dùng vũ lực ép buộc mới .
Hắn lén bên cạnh. Quả nhiên danh hiệu "Quỷ Kiến Sầu một âm tào địa phủ" hư danh. Nhìn thuật ẩn của nàng mà xem, mấy thiên sư duy trì pháp thuật lâu như ?
Cũng may nàng tà đạo, nếu với thuật ẩn , chuyện g·iết phóng hỏa nào mà nàng , còn chẳng ai bắt nàng nữa chứ.
“Ngươi còn nữa thì ai cũng chuyện mờ ám đấy.” Tần Lưu Tây nhắc nhở.
Minh Dục cãi: “Ngươi sợ tên Vô Thượng đó ?”
Tần Lưu Tây lườm : “Ta sợ cái bộ dạng chột của ngươi chú ý thôi.”
“Chú ý thì chú ý, chẳng lẽ ngươi đ.á.n.h ?”
Tần Lưu Tây nghiến răng: “Đây là hoàng cung!”
Gây náo loạn lớn như , chê sống quá thoải mái ?
Lặng lẽ xử lý hơn ?
Minh Dục nàng lườm, im re. Một lát , hỏi: “Ngươi thù oán gì với ? Ta thấy ngươi vẻ g·iết c·hết lắm.”
“Nói thêm câu nữa, ngươi tin g·iết ngươi !” Tần Lưu Tây lạnh.
Minh Dục: “...”
Một một quỷ tiến Vô Thượng Cung ở phía Tây hoàng cung. Bên bày sẵn một đàn cúng nhỏ, hương trầm thượng hạng tỏa khói nghi ngút, hoa quả tươi ngon, gà béo ngậy, rượu thơm nức mũi, tiền vàng mã càng tinh xảo.
Đàn cúng chê , những thứ mà đám quỷ sai thể chối từ. Đến nàng cũng thấy thèm.
Tần Lưu Tây như Minh Dục: “Đây là giao tình đắp bằng tiền của đấy nhỉ?”
Minh Dục mặt đổi sắc đáp: “Ngươi cũng là khách quen địa phủ, thừa cuộc sống đó tốn kém thế nào. Ngay cả đám quỷ binh âm sai bọn , sai khiến lũ tiểu quỷ việc cũng thưởng cho chúng chút gì đó chứ? Chứ ngươi tưởng cứ hô một tiếng là chúng nó lời việc đấy cho ngươi chắc?”
Tưởng c·hết là cần tiền tiêu ?
Ngây thơ!
Dưới đó bao nhiêu tiền cũng đủ tiêu. Đầu t.h.a.i chậm, vật giá leo thang. Người nhà dương thế dù cúng dường thì cũng đợi đến ngày lễ tết mới đốt chút đồ , ngày thường cùng lắm chỉ nén hương.
Đấy là gia đình giàu mới ngày ngày dâng hương , chứ nhà nghèo thì trừ ngày giỗ chạp , tiền mà mua hương nến cúng bái?
Gia đình giàu còn đỡ, chứ những cô hồn dã quỷ thờ cúng thì đúng là cái gì cũng , chỉ chờ đến Tiết Thanh Minh Rằm tháng Bảy tranh cướp đồ cúng bố thí.
Cho nên địa phủ con quỷ nào việc công cả.
Chẳng tự nhiên mà câu danh ngôn "Có tiền mua tiên cũng " (Có tiền thể sai khiến quỷ đẩy cối xay) ?
Đều là do "há miệng mắc quai" cả thôi.
“Ừ, ngươi rành rẽ chuyện thật.” Tần Lưu Tây nhận xét một câu, sang vị đạo nhân mặc đạo bào xanh đen, khoác áo sa mỏng, tay cầm phất trần, râu tóc bạc phơ. Hắn miệng lẩm bẩm niệm chú, chân đạp cương bộ, tay đốt một lá bùa vàng.
Bộ pháp chuẩn xác, thần thái uy nghi, diễn vai tiên phong đạo cốt cũng dáng lắm, nhưng vẫn ngăn sự chán ghét của Tần Lưu Tây dành cho .
Tần Lưu Tây đẩy nhẹ Minh Dục một cái: “Xuống , nhớ kỹ lời dặn đấy.”
Minh Dục kịp phản ứng thấy lù lù mặt Vô Thượng.
Vô Thượng Quốc sư sửng sốt, ngay đó vui mừng reo lên: “Đại nhân, ngài đến .”
Minh Dục giữ bộ mặt quỷ nghiêm nghị, vẻ uy nghiêm hỏi: “Ừm, gọi việc gì?”
Vô Thượng Quốc sư chỉ đồ cúng bàn: “Biết đại nhân hành sự cần chuẩn , lão đạo chuẩn đầy đủ để hóa vàng cho ngài đây. Nhân tiện hỏi xem chuyện tin tức gì ?”
Không vội, mà là thánh thượng ngày nào cũng sai đến hỏi ba .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-999-tim-toi-tan-cua.html.]
Minh Dục hừ mạnh một tiếng: “Ngươi tưởng thiên tài địa bảo chạy đầy đường chắc, bắt là bắt ngay, huống chi nó thành tinh? Ta tìm nát cả kinh đô mà thấy, ngươi đừng phí công vô ích nữa.”
“Không ư?” Vô Thượng Quốc sư ngạc nhiên: “Không thể nào, rõ ràng tính mà.”
Thư Sách
Minh Dục liếc mắt về phía lưng bên trái (nơi Tần Lưu Tây đang ẩn ), : “Ta bảo là . Ngươi tin thì tự mà tìm. Còn nữa, rốt cuộc ngươi tìm thiên tài địa bảo gì?”
Vô Thượng Quốc sư im lặng một lát.
Thực Minh Dục cũng chẳng quan tâm đó là cái gì, nhưng thấy đối phương ấp úng che giấu, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Tên cẩu đang đề phòng !
Mẹ kiếp, lão t.ử giúp , đề phòng lão tử, sợ lão t.ử tìm nuốt riêng chắc?
Được lắm, lắm!
“Xem ngươi cũng chẳng tin tưởng lắm nhỉ. Vậy cáo từ.” Minh Dục lạnh, xoay định . Cái gọi là giao tình coi như cho ch.ó ăn.
Hơn nữa, ngay cả sự tồn tại của Tần Lưu Tây cũng phát hiện , đạo hạnh cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vô Thượng Quốc sư hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Không , lão đạo ý đó. Thực lão đạo cũng chắc chắn, chỉ dựa quẻ tượng suy đoán thì đó lẽ là nhân sâm ngàn năm.”
Lời dứt, bỗng rùng một cái, cảm giác như thứ gì đó đang ẩn trong bóng tối chằm chằm , chực chờ lao c.ắ.n xé.
Hàn khí từ bốn phương tám hướng ập tới. Hôm nay lạnh hơn ngày ?
“Ngươi già hồ đồ ? Nhân sâm ngàn năm thành tinh thể chạy nhông nhông trong thành ? Có thì cũng ở trong rừng sâu núi thẳm chứ.” Minh Dục tức giận mắng: “Gần đây c·hết rét nhiều lắm, lão t.ử bận tối mắt tối mũi, rảnh tìm giúp ngươi . Đừng tìm nữa, tìm cũng vô ích.”
Tránh để cái vị sát thần hiểu lầm bọn họ cấu kết với !
“Ấy, đại...” Vô Thượng Quốc sư trơ mắt Minh Dục biến mất, mặt sầm như sắp vắt nước. Chỉ là một tên âm binh quèn mà dám lên mặt với , thật đáng ghét.
Khoan , lúc còn đồng ý ngon ngọt lắm mà, tự dưng đổi ý?
Đã xảy chuyện gì ?
“Sư phụ, đống vàng thoi còn hóa nữa ạ?” Tiểu đạo đồng rụt rè hỏi.
Vô Thượng Quốc sư đang bực chuyện Minh Dục, quát một câu "ngươi cũng xứng hỏi ", nhưng lời đến miệng nuốt xuống, hậm hực : “Đương nhiên là hóa, hóa thì để ngươi chơi chắc? Không câu 'tiểu quỷ khó chơi' ?”
Âm binh quỷ sai quen cũng nhiều, triệu hồi còn xem duyên . Minh Dục coi như là chỗ qua lâu dài, dù cao thì cũng nịnh nọt.
Tiểu đạo đồng vội vàng đem đống vàng mã hóa.
Vô Thượng Quốc sư lúc mới điện, thắp một nén trầm hương thượng hạng cho tượng Trương Thiên Sư, đó vòng phía , bức tượng thần sống động như thật ở đó, vái lạy càng thêm thành kính.
Tần Lưu Tây bức tượng thần mắt, một cảm giác quen thuộc khó tả ập đến, nàng nheo mắt .
“Kẻ nào ở đó?” Vô Thượng Quốc sư quát lớn, ánh mắt sắc bén b.ắ.n về phía Tần Lưu Tây, đồng thời tung một thuật quyết tấn công.
(Hết chương 999)