Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 996: Mạo phạm ngươi ư? Nàng dám làm thật đấy!
Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:47:06
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Dục tự hỏi, năm xưa cũng từng là một thế hệ chiến thần, xông pha trận mạc, chinh chiến sa trường, cái gì mà từng trải qua? Danh xưng Uy Vũ Đại Tướng Quân của ông ở tiền triều từng khiến trẻ con tiếng cũng nín .
Từ lúc sống đến lúc c·hết, thấm thoắt hơn trăm năm. Ông từng thấy qua bao sóng to gió lớn, đầu trâu mặt ngựa nào mà từng gặp?
đứa trẻ c·hết tiệt mắt thực sự sụp đổ nhận thức của ông!
Chưa từng thấy ai vô sỉ đến mức !
Minh Dục trợn trừng đôi mắt to như chuông đồng, hung tợn Tần Lưu Tây: “Ngươi dám!”
Hắn chằm chằm cái chân đang treo lơ lửng ngay bài vị của , thở cũng trở nên gấp gáp. Hắn sợ nàng thật sự giẫm xuống.
Đó là bài vị của , là vật chứa để gửi hồn. Nếu thực sự ô uế bởi "thứ đó", chắc chắn sẽ phát điên!
Chuyện khác gì ị lên đầu ?
Tần Lưu Tây mà , chân vẫn giữ nguyên tư thế, mũi chân còn điểm nhẹ trung đầy khiêu khích.
Minh Vương quỳ gối lê bước tới, vội vàng khuyên can: “Tằng tổ phụ, ngài cứ từ... , cứ trả lời một câu , ngài cứ ừ một tiếng là mà.”
Tổ tông ơi, ngài việc gì chọc giận nàng gì? Nàng dám thật đấy!
Đến lúc bài vị trét đầy phân, ngài vui vẻ nổi ?
“Đồ khốn kiếp! Minh Dục thằng chắt hèn nhát như mày! Cút ngay cho lão tử!” Minh Dục giả vờ đá Minh Vương, nhưng thực chất là cuốn cả lao về phía Tần Lưu Tây.
Lão t.ử tin, đường đường tu hành trăm năm mà đ.á.n.h một con nha đầu.
Ngươi bảo trả lời là trả lời ? Uy Vũ Đại Tướng Quân cần mặt mũi chắc?
“Muốn trả lời, đ.á.n.h thắng lão t.ử hẵng !” Quỷ lực của Minh Dục bùng phát, âm khí lạnh thấu xương bao vây lấy Tần Lưu Tây, kéo nàng khỏi từ đường.
Tần Lưu Tây: “Đây là do ngươi yêu cầu đấy nhé.”
Một một quỷ lao đ.á.n.h tưng bừng nền tuyết trắng xóa bên ngoài từ đường.
Minh Vương và Minh Hồi ngẩn .
Thiên sư đại chiến ác quỷ, cảnh tượng hiếm thấy trong đời!
Minh Vương xổm ở cửa từ đường, hỏi con trai: “Con thấy ai sẽ thắng?”
Giọng Minh Hồi lạnh nhạt: “Nếu con bảo Quan chủ đ.á.n.h cho ông bay về âm tào địa phủ luôn, thì coi là con cháu bất hiếu ?”
Minh Vương liếc xéo con trai một cái đầy ẩn ý: Ngươi xem?
“Trăn Nhi còn nhỏ, quỷ thù đồ ( và quỷ khác biệt).” Minh Hồi bồi thêm.
Minh Vương tim thắt . , con gái rượu của ông mới đầy hai tuổi, suốt ngày chơi với quỷ, âm khí quấn thì ?
“Con sai quản gia một chuyến đến cửa hàng vàng mã, đặt thật nhiều nhà lầu xe , hầu mỹ nữ đốt cho lão tổ tông. Cả tiệc rượu cúng tế cũng chuẩn đầy đủ . Ở dương gian lâu quá cũng chuyện ho gì, lão tổ tông vẫn nên về đó an hưởng tuổi già thì hơn!” Minh Vương với vẻ mặt đầy chính nghĩa: “Nhìn xem, ở dương gian chỉ tổ đè đ.á.n.h thôi!”
Thư Sách
Tách.
Minh Hồi xuống tay ông . Hạt đậu phộng là ông tiện tay "mượn" từ bàn thờ trong từ đường ? Bóc vỏ điêu luyện ghê nhỉ.
Xem kịch vui quá ha, lát nữa cẩn thận lão tổ tông về phun c·hết ngài đấy!
Minh Hồi đầu trận chiến đơn phương nghiền ép , lắc đầu, đưa tay hứng những hạt băng đang rơi. Tuyết năm nay rơi lâu đấy.
“Không đ.á.n.h nữa, đ.á.n.h nữa! Á á á! Ngươi đá đấy hả? Ngươi còn là con gái !” Minh Dục gào lên oai oái.
Có thiên sư nào đ.á.n.h quỷ mà dồn linh lực nắm đấm, đ.ấ.m đá túi bụi như côn đồ thế ? Đau c·hết !
Tần Lưu Tây kẹp cổ , gằn giọng: “Ta là thiên sư!”
Minh Dục: Lão t.ử ngươi là thiên sư, nhưng ngươi còn là một đứa hung tàn bạo lực!
“Buông lão t.ử !”
Tần Lưu Tây dậy, từ cao xuống .
Minh Dục đôi mắt đen láy sâu thẳm như mực của nàng, ảo giác mà cảm thấy bên trong như ngọn lửa đang bùng cháy, nóng rực đến bỏng .
Hắn lồm cồm bò dậy, thấy hai thằng con cháu bất hiếu đang xổm xem kịch vui, tức khí bốc lên đầu, vốc một nắm tuyết ném thẳng mặt chúng nó.
Ông cháu Minh Vương: “...”
Đây rõ ràng là giận cá c.h.é.m thớt!
bọn họ giận mà dám gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-996-mao-pham-nguoi-u-nang-dam-lam-that-day.html.]
Trút giận xong, Minh Dục mới hậm hực sang Tần Lưu Tây: “Tiểu cô nương nhà ngươi, tuổi thì nhỏ mà tính tình thì lớn thật đấy.”
“Cũng là do ngươi ép thôi.” Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Lúc kính lão đắc thọ thì ngươi mẩy, tưởng vẫn là Uy Vũ Đại Tướng Quân hét lửa năm xưa chắc?”
Cứ thích ép dùng b·ạo l·ực cơ.
Minh Dục nghẹn họng. Cảm thấy mạo phạm sâu sắc!
Với nhận thức rằng nhiều sẽ tức c·hết, Minh Dục quyết định nhịn, thèm so đo với con nhóc nữa.
Hắn gằn giọng: “Ngươi hỏi cái gì?”
Minh Vương nhanh nhảu chen : “Tằng tổ phụ, ngài lôi Trăn Nhi chơi thế? Còn đặt nó lên đầu tường nữa chứ. Trời lạnh thế sợ nó c·hết cóng ? Chuyện hôm nay nếu Quan chủ ngang qua, Trăn Nhi chẳng ngã vỡ đầu ?”
“Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!” Minh Dục nổi trận lôi đình: “Có lão t.ử ở đây, lão t.ử để nó ngã ? Kể cả con bé ở đó, lão t.ử cũng sẽ bảo vệ Tiểu Trăn Trăn an , cần gì nó lo chuyện bao đồng? Hơn nữa, Minh gia chín đời độc đinh, khó khăn lắm mới một mụn cháu gái mềm mại đáng yêu, lão t.ử dắt chơi thì ?”
Là Tiểu Trăn Trăn leo lên tường, chỉ thỏa mãn nguyện vọng của cháu gái thôi mà cũng sai ?
Minh Vương rụt cổ . Lão tổ tông nổi giận, ai mà đỡ nổi chứ?
Tần Lưu Tây khoanh tay, lạnh nhạt chêm : “Thấy mắng khác nhiều , giờ mới thấy tự mắng (cả nhà ngươi đều ngốc).”
Minh Dục trừng mắt nàng. Đồ lắm mồm!
Minh Vương lầm bầm: “Ngài cứ luôn miệng bảo bảo vệ, thế mà nó vẫn rơi từ tường xuống đấy thôi. Tuy Quan chủ cứu, nhưng ngài còn bỏ chạy mất dép, cũng chẳng sợ Quan chủ là mìn bắt cóc trẻ con !”
Minh Dục thấy, trợn mắt quát: “Ngươi não đấy? Mẹ mìn nào dám bén mảng đến khu vực ? Thủ hạ quỷ của lão t.ử đông nghìn nghịt, ai dám bắt cóc cháu lão tử?”
Hắn tuyệt đối thừa nhận là ánh mắt sắc như d.a.o của Tần Lưu Tây dọa cho chột nên mới lẩn !
Hơn nữa, cũng chạy, chỉ là xa xa quan sát thôi mà.
Minh Vương dám ho he nữa.
Tần Lưu Tây : “Chuyện nhà các gác , giờ đến lượt hỏi.”
Minh Dục nàng. Không hỏi chuyện đứa bé ?
“Lão Minh Vương cũng ngoài sáu mươi (một giáp), ngươi là tằng tổ phụ (cụ cố), tính tuổi quỷ cũng hơn trăm năm . Sao đầu thai? Ngươi vẫn luôn hưởng thụ sự cúng dường của gia tộc ?”
Minh Dục lập tức phân bua: “Lão t.ử hưởng thụ cúng dường là đường đường chính chính nhận sự hiếu kính của con cháu, chứ để chúng nó nuôi quỷ nhé.”
Hắn tuy nóng tính nhưng cũng nuôi quỷ chuyện ho gì. Minh gia bọn họ là dòng dõi con nhà binh, giang sơn là dùng vũ lực đ.á.n.h xuống, thanh danh trong sạch vô cùng.
Đáng tiếc là chín đời độc đinh, càng về càng kém cỏi. Nhất là đến đời Minh Hồi, còn khiếm khuyết bẩm sinh, sống bao lâu còn chứ đừng trận, yếu như gà rù.
Được mỗi thằng chắt Minh Vương là còn chút tác dụng, ít nhất cũng sinh cục bột nếp đáng yêu, phá vỡ lời nguyền chín đời độc đinh, đáng ghi công một .
Minh Vương nhận ánh mắt tán thưởng của lão tổ tông, mạc danh kỳ diệu cảm thấy tự hào.
“Lão t.ử sớm đến lượt đầu t.h.a.i , nhưng đầu t.h.a.i bắt đầu từ đầu, xóa sạch ký ức, chán lắm. Nên nhường cơ hội cho con trai , còn Quỷ Tướng, còn gọi là thi đỗ Võ khoa cử của Quỷ giới!” Minh Dục ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
Minh Vương trợn tròn mắt: “Ngài lúc sống tướng quân còn nghiền , c·hết vẫn còn tiếp?”
Ngài rốt cuộc chấp niệm gì với cái chức tướng quân thế?
“Làm tướng quân là ước nguyện cả đời của lão tử. Là đàn ông thì đại tướng quân!” Minh Dục hừ một tiếng.
“Trăm năm , ngươi thi đỗ ?” Tần Lưu Tây hỏi một câu chí mạng.
Minh Dục cứng đờ : “...”
Thi đỗ thì còn rúc ở đây dắt trẻ con chơi chắc?
(Hết chương 996)