Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 994: Minh Vương phủ có lão quỷ
Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:47:04
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây tấm biển mạ vàng chói lọi mắt, vẻ mặt đầy khó tả: Minh Vương phủ!
Ai thể giải thích cho nàng , đường đường là Minh Vương phủ, nơi hội tụ kim cát thụy khí (khí lành phú quý), trở thành sào huyệt của một con lão quỷ?
Nàng mới xuống địa phủ khách ba năm thôi mà, quỷ quái dương gian lộng hành đến mức ?
Phong Đô Đại Đế: Khách mời mà đến đúng là loại hổ nhất!
“Lão quỷ đó địa vị thế nào mà dám tác oai tác quái ở Minh Vương phủ? Hắn quen cả ba giới ?” Tần Lưu Tây hỏi sắc quỷ, rẽ về phía cửa hông, cân nhắc xem nên đàng hoàng gọi cửa trèo tường .
Gọi cửa thì chắc chắn xã giao với Minh Vương, phiền phức lắm. Thôi, trèo tường cho tiện.
Tần Lưu Tây ngang dọc, thấy ai, bèn lùi lấy đà, chuẩn phi qua tường.
Cạch.
Một viên gạch từ đầu tường rơi xuống.
Tần Lưu Tây giật . Minh Vương phủ nghèo đến mức ? Tường bao lâu năm tu sửa, gạch tự rơi, nàng còn kịp trèo cơ mà.
Khanh khách.
Tiếng trẻ con trong trẻo vang lên từ đỉnh đầu. Tần Lưu Tây ngẩng lên, đồng t.ử co rút .
Trên đầu tường, một cục bột nhỏ trắng trẻo như ngọc tuyết, mặc y phục đỏ rực, đầu đội mũ hổ, cổ quấn khăn lông cáo đang sấp ở đó. Nhìn thấy Tần Lưu Tây, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, toét miệng , nước miếng chảy dài xuống cằm.
Bên trong tường vang lên tiếng la hét, gọi ầm ĩ.
Cục bột nhỏ hì hì với Tần Lưu Tây, nhoài đầu và tay , mất đà rơi thẳng xuống .
“Á á á!!!” Tiếng thét chói tai, tuyệt vọng vang lên từ bên trong tường.
Tần Lưu Tây bước lên một bước, nhẹ nhàng đỡ lấy cục bột nhỏ, đôi mắt sắc bén quét về phía bóng quỷ lấp lóe bên trong tường.
“Ôi ơi, hù c·hết quỷ !” Sắc quỷ ôm n.g.ự.c (dù tim còn đập), than vãn: “Người trong Minh Vương phủ ăn cám mà để một đứa bé mới cai sữa trèo lên tận đó? Nếu chúng ở đây, nó chẳng ngã nát bét ? Mà gan nó cũng to thật, trời lạnh thế còn trèo tường, thăng thiên chắc!”
Tần Lưu Tây cúi đầu, bốn mắt với cục bột nhỏ. Cô bé dường như thấy thú vị, còn dậy trong lòng nàng, nhún nhảy, tay sờ sờ mặt nàng, khanh khách ngừng: “Tỷ, tỷ.”
Rồi cô bé sang con sắc quỷ đang tò mò ghé sát mặt , đôi lông mày thanh tú nhíu , vẻ mặt đầy ghét bỏ, rúc đầu n.g.ự.c Tần Lưu Tây, chỉ tay sắc quỷ: “Xấu, !”
Sắc quỷ: “!!!”
Tiểu quỷ là ai thế hả? Biết tiếng đấy? Sao công kích cá nhân (quỷ) thế!
Khoan , sắc quỷ lúc mới giật nhận : “Ủa, con nhóc thấy ?”
Tần Lưu Tây phất tay hiệu cho lùi xa , : “Mắt trẻ con thuần khiết, dễ thấy những thứ sạch sẽ. Cút xa một chút!”
Sắc quỷ: Cảm giác như ngươi đang mắng là đồ dơ bẩn , nhưng dám !
lúc , đầu tường xuất hiện mấy bóng đen lao vút xuống, nhắm thẳng về phía Tần Lưu Tây.
“Hộ vệ đây hả? Xì, giờ mới đến, nuôi tốn cơm gạo!” Sắc quỷ tận tình châm chọc. Dù bọn họ cũng thấy , càng đ.á.n.h . Hah, đúng là một con quỷ lanh lợi!
“Tiểu quận chúa!” Các hộ vệ vận hết khinh công lao tới, nhưng vẫn chậm hơn cú rơi của Minh Trăn. Vốn tưởng tiểu quận chúa ngã t.h.ả.m thương, ai ngờ đang yên vị trong lòng cô nương lạ mặt .
Thư Sách
Tuy cô nương từ chui , nhưng các hộ vệ đều thở phào nhẹ nhõm, chắp tay hành lễ với Tần Lưu Tây: “Đa tạ cô nương tương trợ. Xin hãy giao tiểu quận chúa cho chúng , vương phủ nhất định sẽ hậu tạ.”
Tần Lưu Tây cũng trách cứ họ trông coi lơ là. Rốt cuộc qua cái liếc mắt , chuyện do con gây . Nếu thì một đứa bé đầy hai tuổi trèo lên đầu tường cao thế ?
Nàng định giao đứa bé cho họ, nhưng cô bé lấy sức lực, chân đạp mạnh một cái, hai tay ôm chặt cứng lấy cổ nàng, hai chân quắp chặt, cứ thế treo lủng lẳng cổ Tần Lưu Tây như con gấu túi.
Tần Lưu Tây: “...”
Sức b.ú sữa dồn hết đây ?
Phía cửa hông tiếng vọng . Một chạy lóc t.h.ả.m thiết: "Tiểu tổ tông của ơi, sống nổi nữa ...", thì gầm lên: "G.i.ế.c hết! Chém hết cho !"
Tần Lưu Tây sang. Một lão già khoác áo da hổ, đội mũ hổ nạm bảo châu, Minh Vương thì là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-994-minh-vuong-phu-co-lao-quy.html.]
Minh Vương cứ tưởng cục cưng bảo bối nhà ngã bất tỉnh nhân sự , nào ngờ thấy Bảo Nhi đang treo lủng lẳng một... cô nương dáng cao gầy?
Người một thanh y, khí chất thanh tuyệt, trông quen quen.
Chạy gần, Minh Vương rõ mặt nàng, hai mắt nheo , trợn trừng lên, giọng vang như chuông đồng: “Thiếu quan chủ?”
Minh Hồi (Thụy quận vương) khựng , cũng rõ đó. Hắn đẩy ông bố già đang ngây sang một bên, nhảy bổ đến mặt nàng, từ đầu đến chân: “ là ngươi !”
Tần Lưu Tây gỡ tay cô bé , xách cổ áo cô bé lên, mỉm nhạt: “Vương gia, lâu gặp.”
Đám hầu phía thấy tiểu quận chúa xách lủng lẳng như con mèo thì kêu lên oai oái, quỳ sụp xuống: "Mau buông quận chúa nhà chúng !"
Minh Vương cũng chen lên, thấy con gái rượu đang chơi trò xích đu tay , chòm râu bên mép giật giật, : “Thiếu quan chủ, thả con gái xuống .”
“Ồ.” Tần Lưu Tây nhẹ nhàng buông tay. Cô bé rơi cái bịch xuống tuyết, chẳng những mà còn thấy vui, m.ô.n.g ngoáy tít, bò dậy ôm chặt lấy chân nàng, khanh khách.
Mọi : “...”
“Tổ tông, tiểu tổ tông của cha, con trèo lên tường thế hả? Hù c·hết cha .” Minh Vương xổm xuống định bế con gái.
Nào ngờ cô bé gạt tay ông , chui tọt trong tà áo choàng của Tần Lưu Tây, chỉ ló nửa cái đầu.
Tay Minh Vương cứng đờ giữa trung. Chẳng lẽ bắt đường đường Minh Vương như ông tốc váy cô nương nhà lên ?
Mặt Minh Hồi cũng đen sì, quát: “Minh Trăn, mau đây!”
“Không, !” Minh Trăn ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây cúi , xách cô bé . Trốn váy nàng, nàng cần mặt mũi chắc?
Đưa đứa bé cho Minh Hồi, cô bé vẫn lóc giãy giụa: “Tỷ, tỷ cơ!”
“Tiểu tổ tông, đây tỷ, đây là Thiếu quan chủ mà cha nhắc tới đấy.” Thấy con gái xây xát gì, Minh Vương mới yên tâm sang Tần Lưu Tây, hỏi: “Thiếu quan chủ đến đây?”
“Tình cờ ngang qua thôi.” Mặc kệ ông tin , tóm là ngang qua.
“Ái chà, thật may mắn quá, nhờ ngài ngang qua mà cứu Trăn Nhi một mạng. Ngài đúng là quý nhân của con bé, , là quý nhân của cả nhà Minh Vương phủ chúng !” Minh Vương xoa xoa tay cảm kích.
“Con của ngài ?”
“ , nó tên là Minh Trăn, sinh hai năm , đến giao thừa là tròn hai tuổi. Tất cả là nhờ diệu thủ thần y của Thiếu quan chủ đấy.” Minh Vương hì hì. Ông phá vỡ lời nguyền "cửu đại đơn truyền" (chín đời con một), xuống suối vàng cũng mặt mũi gặp tổ tông .
“Bách phúc cụ trăn (trăm phúc đều tới), tên đấy.” Tần Lưu Tây cô bé trắng trẻo, bụ bẫm, đội mũ hổ trông như cái bánh bao nhỏ, tay ngứa ngáy nhéo một cái.
Minh Vương ưỡn n.g.ự.c đắc ý: “Là lão t.ử đặt cho nó đấy.”
Minh Hồi đám hầu đang quỳ rạp phía với ánh mắt âm u, giận dữ quát: “Tiểu quận chúa biến mất mà cũng , nuôi các ngươi tốn cơm tốn gạo, lôi hết ngoài đ·ánh c·hết cho !”
“Tiểu vương gia tha mạng! Nô tỳ thật sự ! Tiểu vương gia tha mạng!” Ai mà ngờ đứa trẻ đang ngủ chạy ngoài, còn trèo lên tận đầu tường chứ?
Minh Hồi trừng mắt đám hộ vệ: “Đứng ngẩn đó gì? Còn mau lôi !”
Tần Lưu Tây giơ tay lên: “Khoan .”
(Hết chương 994)