Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 993: Có tiền mua tiên cũng được
Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:47:03
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương thị và Tần Nguyên Sơn lượt bóng gió với Tần Minh Nguyệt và Triệu Vương rằng, Tần gia còn đại tiểu thư nào nữa, chỉ một nữ đạo sĩ xuất gia ở Thanh Bình Quan tên là Bất Cầu.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu (đường lối khác thể cùng bàn mưu).
Đây là lời Tần Nguyên Sơn với Triệu Vương, ám chỉ con đường của Tần Lưu Tây, và cũng là con đường của Tần gia so với phủ Triệu Vương.
Thậm chí, khi Tần Minh Nguyệt về, ông còn dặn dò: "Con gái gả chồng như bát nước đổ , việc gì thì đừng tùy tiện về nhà đẻ. Phải kính trọng Vương phi và Vương gia, sớm khai chi tán diệp cho hoàng tộc. Nếu dám tùy hứng bậy, từ đường Tần gia sẽ mở cửa đón cô về chịu phạt."
Câu chẳng khác nào thẳng là từ bỏ nàng .
Bị gia tộc vứt bỏ, kết cục thể tưởng tượng .
Tần Minh Nguyệt kinh hãi lo sợ, chân nam đá chân chiêu dìu lên xe ngựa. Còn vững, nàng lãnh trọn một cái tát của Triệu Vương.
“Tần gia... lắm!” Triệu Vương lạnh.
Tần Minh Nguyệt như đ.á.n.h đến ngốc , ngơ ngác Triệu Vương. Mãi đến khi về phủ, nhốt trong sân viện của , nàng mới hồn, thét lên thất thanh.
Tần Lưu Tây hề thương cảm. Nàng sớm cảnh báo , Tần Minh Nguyệt vẫn cố chấp chọn con đường , thì dù đ.â.m đầu tường vỡ đầu chảy m.á.u cũng tự chịu đựng.
Rời khỏi Tần gia, nàng thong thả dạo bước phố. Tuyết rơi liên miên dứt, khắp nơi trắng xóa một màu. Người đường thưa thớt, ngay cả những ăn xin thường thấy ngày thường cũng thấy bóng dáng.
Họ vốn ăn mặc phong phanh, nếu còn chịu rét ăn xin nữa thì chắc chắn sẽ c·hết cóng mất.
Tuy nhiên, sống thì ít, nhưng "a phiêu" (hồn ma) thì nhiều vô kể.
Tần Lưu Tây quanh thấy vắng , liền nhảy lên một mái nhà quan sát. Chuyện gì thế ? Sao hôm nay trong thành lắm âm hồn thế? Chê trời đủ lạnh, dùng thêm âm khí cho lạnh c·hết cùng xuống quỷ bầu bạn ?
Nàng thấy một con quỷ dê xồm (sắc quỷ) đang bám lưng một cô nương, thè cái lưỡi dài l.i.ế.m cổ , cô nương đó rét run cầm cập, mặt mày tái mét.
Cái tên quỷ háo sắc , chê quỷ lâu quá hả?
Tần Lưu Tây nhảy xuống, bước tới mặt cô nương : “Cô nương, mua bùa bình an ?”
Sắc quỷ hung tợn trừng mắt Tần Lưu Tây: “Con thần côn ở chui dám phá chuyện của ông? Còn mau cút!”
Cô nương nàng như kẻ ngốc. Người thế?
“Một lượng bạc, đeo bên , bách tà bất xâm.” Tần Lưu Tây híp mắt chào hàng. Mau móc bạc , một lượng là giá đại hạ giá đấy. Nếu thấy cô nương quen mặt, thể chất dễ chiêu âm khí, nàng còn lâu mới bán rẻ thế.
Cô nương sờ sờ bên hông. Nàng thật sự một lượng bạc.
Tần Lưu Tây nhanh tay lấy một lá bùa tam giác đưa qua. Vừa nhận lấy bùa, sắc quỷ lưng cô nương rú lên t.h.ả.m thiết bật xa.
Cô nương cảm thấy kỳ lạ, hình như bớt lạnh hơn hẳn. Nàng lá bùa, lẩm bẩm: “Đắt thế cơ .” Ngừng một chút, thấy Tần Lưu Tây ăn mặc phong phanh, nàng động lòng trắc ẩn: “Thôi , ngươi đến cái cờ hiệu cũng , trời lạnh thế còn đường bán bùa bói toán, chắc chẳng ai giúp .”
Nàng lấy một lượng bạc đặt tay Tần Lưu Tây, cầm lấy lá bùa tam giác, dặn dò: “Hôm nay lạnh lắm, ngươi mở hàng thì mau về , mua ít bông may cái áo ấm mà mặc.”
Tần Lưu Tây bộ quần áo mỏng manh của : “...”
Ta trông đáng thương lắm ?
Cô nương kéo chặt áo choàng định bỏ .
Tần Lưu Tây gọi giật , : “Cô nương, mối nhân duyên mà tẩu cô mai gần đây, tuyệt đối thể nhận lời. Đó là lương duyên .”
Cô nương ngạc nhiên tột độ.
Tần Lưu Tây niệm một câu "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn" rẽ con ngõ nhỏ bên cạnh. Nàng thấy con sắc quỷ , khoanh tay ngực, lạnh lùng quát: “Lăn đây.”
Sắc quỷ thấy nàng, hình run lên, định bỏ chạy. Tần Lưu Tây đ.á.n.h một pháp quyết chặn đường.
Thư Sách
“Á á...” Sắc quỷ gào lên thê thảm, dọa cho đám quỷ lảng vảng gần đó cũng run lẩy bẩy. Ai mà kêu t.h.ả.m thế?
“Ta cho ngươi ?”
Sắc quỷ cố nén cơn đau linh hồn, lăn lộn bò tới, quỳ xuống mặt Tần Lưu Tây van xin: “Thiên sư đại nhân tha mạng, tiểu nhân dám nữa.”
Mẹ kiếp, hôm nay gặp thứ dữ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-993-co-tien-mua-tien-cung-duoc.html.]
“Các ngươi đang gì thế?” Tần Lưu Tây hỏi: “Sao tự dưng trong thành lắm âm hồn thế ? Ta thấy các ngươi dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tìm cái gì?”
“Hả?” Sắc quỷ ngơ ngác: “Ngươi tìm tính sổ vì chuyện con bé ?”
“Đó là một chuyện, nhưng liên quan gì đến câu hỏi của ? Trả lời mau!”
Sắc quỷ run rẩy. Nữ thiên sư hung dữ quá!
“Nghe một lão quỷ tu luyện trăm năm , trong thành thiên tài địa bảo xuất hiện, nên kêu gọi em tìm. Ai tìm báo lên sẽ thưởng hậu hĩnh.”
Tần Lưu Tây nheo mắt. Tìm thiên tài địa bảo?
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Vừa hôm nay thôi. Đêm qua lão triệu tập chúng quỷ. Chứ trời rét mướt thế , chúng chui xó nào chẳng sướng, ngoài hứng gió lạnh gì?” Đấy thấy , chuyện chẳng thấy , rước về một sát thần hung ác thế !
Ông đây đúng là xui xẻo!
“Các ngươi vốn là quỷ âm lạnh, còn sợ lạnh nỗi gì?” Tần Lưu Tây nhạo: “Lão quỷ đó ở , dẫn .”
Trùng hợp thế , e là đang tìm Tham Tham nhà nàng ?
Sắc quỷ cảnh giác hỏi: “Ngươi hỏi gì? Ta cho ngươi , chúng tuy là quỷ nhưng trọng nghĩa khí, đồng khí liên chi, giúp đỡ lẫn ...”
“Một cây nến, một thỏi vàng mã!”
Thái độ sắc quỷ đổi 180 độ: “Lão quỷ đó gian xảo lắm, cho ngài , ngứa mắt từ lâu , chỉ chờ một vị chính nghĩa chi sư trời hành đạo thôi. Ngài lối ạ!”
Tần Lưu Tây: “...”
Có tiền mua tiên cũng , quả nhiên sai!
Tần Lưu Tây theo sắc quỷ đến hang ổ của lão quỷ trăm năm, tiện mồm hỏi: “Ngươi quỷ trong thành bao lâu , đầu thai?”
“Đương nhiên là vì háo sắc... , còn trả ơn!” Sắc quỷ thở dài: “Ta vốn là kẻ du thủ du thực, c·hết vì thượng mã phong (đột t.ử khi quan hệ). Coi như c·hết hoa mẫu đơn, quỷ cũng phong lưu. Người nhặt xác cho , tình nghĩa như thế, cũng che chở cho nàng một chút, đợi nàng c·hết cùng đôi quỷ uyên ương.”
Khóe miệng Tần Lưu Tây giật giật: “Người nào mà xui xẻo thế? Ngươi c·hết , nàng đủ đen đủi , ngươi còn kéo quỷ uyên ương? Ngươi đây là lấy oán trả ơn đấy !”
Sắc quỷ cãi: “Đâu , nàng là kỹ nữ lầu xanh, cũng chẳng lấy chồng . Sau khi c·hết một đôi với gì ? Ta vẫn thường xuyên bảo vệ nàng mà!”
“Ngươi bảo vệ kiểu gì? Chẳng lẽ là canh chừng bên cạnh, dọa chạy hết khách của ?”
“ thế.”
Tần Lưu Tây lạnh: “Thế thì nàng đúng là xui xẻo tận mạng . Chắc giờ nàng chẳng khách nào dám gọi nữa đúng ? Hễ gần là gặp chuyện đen đủi, ai dám dây ? Không khách, tiền, chuộc cũng , chỉ nước chờ già c·hết rũ xương trong lầu xanh. Ngươi là đang báo ân báo thù thế hả?”
Sắc quỷ ngẩn . Hắn... sai ?
Tần Lưu Tây giục tiếp. Sắc quỷ ỉu xìu chỉ tay về phía : “Đến , chỗ .”
Tần Lưu Tây nhướng mày tấm biển cánh cửa son, hỏi : “Ngươi chắc chắn hang ổ lão quỷ ở đây chứ?”
(Hết chương 993)