Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 992: Ngươi chọn sai đường rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:47:02
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rời khỏi Tùng Sơn viện, Tần Lưu Tây đến thẳng viện của Vương thị. Nàng cho lui hết hầu, lặp gần như nguyên văn những lời với Tần Nguyên Sơn cho bà .

Như , Tần gia lão gia t.ử trấn áp ở tiền triều, Vương thị chủ trì hậu trạch, kiểu gì cũng thể chống đỡ đến khi đám Tần Minh Ngạn trưởng thành.

Vương thị thở dài: “Tính con xưa nay vẫn luôn quyết đoán. Con rạch ròi quan hệ với Tần gia, gì cũng vô ích. Tây Nhi, con sắp chuyện gì kinh thiên động địa, thậm chí là hủy thiên diệt địa ?”

chằm chằm mắt Tần Lưu Tây, bỏ sót một biểu cảm nào.

Tần Lưu Tây ngẩn : “Sao nghĩ thế?”

Vương thị khổ: “Tuy con do đứt ruột đẻ , nhưng hiểu con. Con tâm tư tỉ mỉ, việc chu , chính kiến. Nếu chuyện lớn, con việc gì sắp xếp như thế ?”

Nàng Tần gia mượn thế lực của , chỉ cần mặc kệ họ là xong. nàng cố tình trải sẵn một con đường hoa hồng cho Tần gia, đó chẳng cũng là một cách mượn thế ?

Chỉ là , lợi là cả gia tộc Tần gia!

Với sự sắp xếp của nàng, những nhân vật quyền quý đỉnh cao sẽ tự khắc kéo Tần gia lên.

Thế nhưng, nàng tự gạt bỏ bản khỏi đó.

Tần Lưu Tây : “Hủy thiên diệt địa ư? Người coi con là tà ma ngoại đạo ? Cho dù kẻ thế, thì chắc chắn đó là con. Thanh Bình Quan là nơi trừ tà giữ đạo mà.”

Vương thị nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Ta con sẽ thật. dù thế nào, với tư cách là nhà, là cha , chúng chỉ mong con nhất định bảo trọng bản .”

Tần Lưu Tây gật đầu.

“Cho dù tên con còn trong gia phả, con vẫn mãi là con gái Tần gia, là đích trưởng nữ của đại phòng chúng . Bất cứ khi nào con về, cánh cửa luôn rộng mở đón con. Đèn trong sân viện của con sẽ bao giờ tắt, dù con lén lút đến lén lút .” Vương thị cố nén nước mắt, ôm chặt lấy nàng.

Tần Lưu Tây quen với cảnh tình cảm sướt mướt thế , bèn lảng sang chuyện khác: “Để con bắt mạch cho , kê một đơn t.h.u.ố.c điều dưỡng nhé.”

Sống lâu trăm tuổi mới thể Định Hải Thần Châm cho cái nhà .

Nàng bắt mạch kê đơn nhanh. Vừa buông bút xuống thì Thẩm ma ma báo tin: Triệu Vương bồi Tần trắc phi về phủ thăm .

Gương mặt Vương thị lập tức lạnh xuống, bà sang Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây mặt đổi sắc, như thể chẳng thèm để tâm đến chuyện . Thấy Vương thị , nàng : “Con đây.”

Tim Vương thị thắt , vành mắt đỏ hoe.

Đáng c·hết Tần Minh Nguyệt và Triệu Vương!

Nếu tại bọn họ, Tần Lưu Tây vội vàng rời như thế?

“Bọn họ...”

“Không , bọn họ cũng chẳng con. Tần Minh Nguyệt, con sớm cảnh báo nó . Sau nó sống thế nào, sướng khổ tự chịu.” Tần Lưu Tây thấy Vương thị đau lòng, bèn an ủi: “Người cứ sống như bình thường là , coi như con vẫn đang sống ở đạo quan như thôi.”

“Được.”

Tần Lưu Tây bước khỏi chính phòng, thấy Vạn di nương đang ngoài cửa, vẻ mặt do dự nàng.

“Tính tình của di nương, may mắn là gặp cả như chủ mẫu đây. Người ngốc phúc của ngốc, cứ thế mãi cũng .” Tần Lưu Tây cảm thán.

Vạn di nương bĩu môi: “Ta con đang mắng ngu.”

“Con , di nương đừng bậy!” Tần Lưu Tây chối ngay.

Vạn di nương hừ một tiếng: “Miệng con , nhưng trong lòng đang mắng. Ta ngốc, nhưng mà.”

“Ừ, cái thì đúng thật.”

Vạn di nương mấp máy môi, dặn dò: “Ở bên ngoài cẩn thận một chút. Không gì bằng chính bản , sống , tự tại mới là uổng công đến thế gian một chuyến.”

“Con !”

Vạn di nương nàng, thêm: “Được , con . Nếu ở bên ngoài ai bắt nạt, nhớ đường về nhà nhé. Con là chống lưng đấy!”

Tần Lưu Tây đồng ý, đầu Vương thị đang ở cửa nữa, mới bước khỏi viện.

Vạn di nương cảm thấy trong lòng tắc nghẹn. Đợi khuất, bà mới kinh ngạc phát hiện mặt lạnh buốt. Sờ lên thấy ướt nhẹp như sương đọng, bà ngẩng đầu lên trời mắng một câu: “Cái tuyết c·hết tiệt định rơi đến bao giờ mới thôi hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-992-nguoi-chon-sai-duong-roi.html.]

Nhớ mang máng hồi nhỏ ai đó từng dạy, ngửa mặt lên trời thì nước mắt sẽ chảy xuống nữa. Hừ, bà ngốc chút nào.

Vương thị lau khóe mắt, : “Đi theo nhị môn.”

xem xem, khi Triệu Vương Tần Lưu Tây đến mặt mũi cũng thèm bọn họ, sắc mặt sẽ ?

Và Tần Minh Nguyệt, liệu còn dám tự đắc rằng con đường chọn là con đường gấm vóc nữa ?

Triệu Vương đến, Tần phủ mở cửa chính đón tiếp mà chỉ mở hé cửa hông phía Đông. Điều khiến Triệu Vương hài lòng, nhưng nghĩ đến Tần Lưu Tây, đành nhẫn nhịn.

Ít nhất thì Tần Nguyên Sơn cũng đích đón ở cửa Đông.

Trong lòng Tần Minh Nguyệt chút tủi . Không ngờ nhà chẳng nể mặt nàng chút nào. Rõ ràng nàng là cô nương đầu tiên của Tần gia xuất giá, còn gả nơi quyền quý bậc nhất.

Nàng gả thì cũng giúp nâng đỡ tỷ trong nhà và cả gia tộc, chứ?

Thấy Triệu Vương tức giận, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần gặp Tần Lưu Tây là .

nàng vạn ngờ tới, khi gặp Đại bá mẫu ở nhị môn, vài câu chào hỏi xã giao, Đại bá mẫu liền bảo nàng sang chuyện với Tạ thị, lấy cớ sức khỏe . Nếu Tần Minh Nguyệt dùng cơm trưa thì cứ dùng bên nhị phòng là .

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt biến đổi, vội vàng hỏi: “Đại bá mẫu, con Đại tỷ tỷ về, con thể gặp tỷ ...”

Lời dứt, ánh mắt Vương thị nàng trở nên lạnh lùng và chán ghét từng thấy.

“Sau ngươi đại tỷ tỷ nào cả.” Vương thị lạnh nhạt : “Từ nay về bên ngoài, nếu gặp nàng, ngươi cũng chỉ thể gọi một tiếng Bất Cầu quan chủ. Kể cả các ngươi, và cả nữa.”

Mọi biến sắc. Thế là ý gì?

“Tên của Tần Lưu Tây sẽ còn trong gia phả Tần gia nữa. Nàng chỉ là Quan chủ của Thanh Bình Quan ở Li Thành thôi.” Vương thị Tần Minh Nguyệt mặt cắt còn giọt máu, tiếp: “Các ngươi cũng đừng hòng lấy cái gọi là tình huyết thống để lôi kéo quen với nàng, vô dụng thôi.”

Tần Minh Nguyệt ánh mắt của bà cho sợ hãi lùi hai bước, bám chặt lấy tay nha . Cái lạnh thấu xương len lỏi từng lỗ chân lông.

“Đại bá mẫu, chuyện ? Tại ...”

Nước mắt Vương thị trào , bà : “Sao thế ư? Chính là nàng trở thành xuất gia thực sự !”

Nói xong, bà bỏ .

Tần Minh Nguyệt ngơ ngác, sang Tạ thị, giọng lạc : “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì thế ? Mẹ gặp Đại tỷ tỷ đúng ? Tỷ ? Con tìm tỷ .”

Nàng bước nhanh về hướng Tây viện.

Tạ thị kịp gì thì Tần Minh Hâm gọi giật : “Đừng nữa. Nếu Đại bá mẫu tỷ , thì chắc chắn là tỷ thật .”

Thư Sách

Bước chân Tần Minh Nguyệt khựng . Nàng , ánh mắt sắc bén trừng trừng em gái. Cây trâm bộ diêu tóc đập đuôi mắt đau điếng khiến nước mắt ứa .

Tần Minh Hâm nàng, : “Tỷ bảo, nhị tỷ, tỷ chọn sai đường .”

Trái tim Tần Minh Nguyệt co thắt dữ dội như một bàn tay vô hình bóp chặt. Nàng nhớ lời phán nhân duyên của Tần Lưu Tây mấy năm : Trước ngọt khổ, khổ ngọt.

Nàng chọn con đường trải đầy hoa gấm, là sai ?

Trước mắt Tần Minh Nguyệt tối sầm , hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

(Hết chương 992)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...