Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 988: Vạn di nương: Đánh nó đi, xem nó còn dám chạy nữa không!

Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:46:58
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tề Khiên bước khỏi Cửu Huyền trong trạng thái mơ mơ màng màng. Đến cổng, còn ngoái đầu một cái.

Hắn đến đây gì? Hắn đồng ý cái gì cơ?

Tạo phản lên hoàng đế!

Một luồng gió yêu lạnh thấu xương thổi tới khiến rùng , đầu óc đang hôn mê bỗng chốc tỉnh táo .

Thôi xong , đồng ý chứ? Có cái "phú quý tày trời" đập đầu cho mụ mị ? Hay là Cửu Huyền độc, đầu độc đến nỗi lú lẫn?

sự thật là đồng ý .

Tề Khiên đầu , lặng lẽ hai chữ "Cửu Huyền" bằng sơn vàng trộn chu sa. Hắn cảm giác hai chữ đó như hóa thành hồ ly tinh câu hồn đoạt phách, trói chặt lấy buông.

Hắn vội vàng dời mắt . Dù thế nào thì cũng trót leo lên thuyền giặc .

Tần Lưu Tây sẽ giúp , từ nhân mạch cho đến tiền bạc hoạt động đều cần lo. Hắn chỉ cần một "linh vật", tích lũy danh tiếng , học cách một minh quân cai trị đất nước. Vậy thì còn tư cách gì mà bộ tịch nữa?

Chàng "linh vật" họ Tề thở dài một . Cái phú quý tày trời , nhận!

Điều ngờ tới là, lên thuyền giặc thì cơ hội xuống nữa. Sau bận rộn đến mức phân nổi, một hận thể xẻ hai mà dùng!

“Ta thấy Thụy Quận vương đầu óc vẻ lắm, thật sự đẩy lên ngôi ? Hắn thể vai trò một quân chủ ?” Phong Tu nhắc đến Tề Khiên với vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Tần Lưu Tây đáp: “Hắn thích hợp.”

“Thích hợp chỗ nào?”

“Hắn quen !”

Phong Tu: “...”

Ngươi cứ thẳng là gặp may vớ bở cho . Chỗ quen cả, cần gì vòng vo tam quốc thế!

“Triều đình tuy bắt đầu mục nát, nhưng nát đến tận gốc rễ. Vẫn những một lòng vì nước vì dân. Những đó sẽ dạy dỗ cách trở thành một quân chủ đạt chuẩn.”

Phong Tu thở dài: “Thời buổi một tu sĩ siêu phàm thoát tục cũng xong, ai bảo ngươi cứ thích lo chuyện bao đồng thế .”

“Đợi xong chuyện .” Ánh mắt Tần Lưu Tây trở nên xa xăm.

Xong chuyện , nàng sẽ viên mãn!

Thu phục "linh vật", Tần Lưu Tây còn lừa gạt thêm ai cho cái gánh hát rong của . Nàng mới kinh, vội.

Tần Lưu Tây về Tần gia một chuyến, gióng trống khua chiêng mà đợi trời tối hẳn mới . Nàng lặng lẽ Tây Uyển, nơi Vương thị chuẩn cho nàng từ .

Chỉ là, Tây Uyển đèn đóm sáng trưng, ?

Tần Lưu Tây im trong sân một lúc. Cho đến khi trong phòng bước , thấy nàng thì hoảng hốt, hét lên nhưng miệng phát tiếng động nào. Là câm ?

Nàng bước tới gần. Cô gái mặc váy áo bông dày, tết tóc đuôi sam quấn quanh đầu cũng rõ nàng. Cô chớp chớp mắt, miệng mấp máy, tay hiệu.

Đại tiểu thư?

Chắc là ý , Tần Lưu Tây đoán.

“Ta là Tần Lưu Tây.”

Ánh mắt cô gái lập tức đổi, nhún gối hành một đại lễ với nàng. Thấy nàng ăn mặc phong phanh, trời đang rơi tuyết, cô vội vàng kéo tay nàng, nhưng thấy lỗ mãng, bèn chỉ chỉ lên trời, chỉ trong phòng, cuối cùng chỉ ngoài sân.

Thư Sách

Không cũng phiền phức thật.

Tần Lưu Tây bước phòng. Căn phòng quét dọn sạch sẽ, thắp vài ngọn đèn dầu, chút mùi ẩm mốc nào, ngược thoang thoảng mùi hương thanh lạnh.

Nàng về phía cửa sổ phía Nam. Trên bệ cửa sổ đặt một bình gốm cắm mấy cành tịch mai (mơ đỏ) hồng phấn đang nở rộ, thanh cao thoát tục.

Chắc là Vương thị cố ý phái cô gái câm ở đây trông coi để căn viện bỏ hoang lạnh lẽo. Có ở, thêm cây cối, bánh hoa quả, đèn đuốc sáng trưng.

Tất cả chỉ để đợi trở về.

Ngón tay thon dài của Tần Lưu Tây chạm nhẹ nụ hoa, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

Phía ấm ập tới. Tần Lưu Tây theo bản năng né sang một bên, thì thấy cô gái câm đang cầm một chiếc áo choàng dày, định khoác lên nàng.

Thấy Tần Lưu Tây né tránh, cô a a vài tiếng, chỉ nàng, giơ chiếc áo lên, còn động tác rùng vì lạnh.

Tần Lưu Tây bật : “Không cần , lạnh.” Nàng ngừng một chút hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Cô gái câm bỏ áo xuống, chạy đến bàn lấy một tờ giấy, đó xiêu vẹo một chữ "Chu".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-988-van-di-nuong-danh-no-di-xem-no-con-dam-chay-nua-khong.html.]

“Ngươi tên là A Chu ?”

A Chu gật đầu lia lịa.

Tần Lưu Tây đưa tay nắm lấy cổ tay cô, bắt mạch một chút buông . Nàng bảo cô há miệng cho xem họng, hỏi: “Ngươi chuyện ?”

A Chu ngẩn . Nàng thể chuyện ư?

Tần Lưu Tây đôi mắt đen láy to tròn của cô, cảm thấy nét mặt chút quen thuộc. Nàng đưa tay xoa đầu cô, : “Ta thể giúp ngươi chuyện.”

Không câm bẩm sinh, hẳn là do hậu thiên, ăn nhầm d.ư.ợ.c thảo độc nên dây thanh quản tổn thương.

A Chu ngây một lúc, quỳ sụp xuống, ngẩng đầu nàng đầy mong chờ, gật đầu lia lịa.

Ánh mắt như đang vị thần mà cô kính yêu sùng bái!

Tần Lưu Tây tránh sang một bên, : “Đứng lên , lúc nào rảnh sẽ chữa cho ngươi.”

A Chu lời, dậy đến bên bàn, sờ ấm thấy còn ấm, bèn rót một chén bưng tới.

Tần Lưu Tây nhận lấy uống một ngụm.

A Chu kích động chỉ trỏ bên ngoài, hiệu.

Tần Lưu Tây hiểu ý, : “Không cần bẩm báo , lát nữa tự thỉnh an.”

Lời dứt, nàng thấy hai tiếng bước chân khe khẽ và tiếng chuyện rì rầm.

Nàng suy nghĩ một chút, bước ngoài, mái hiên. Ngọn đèn lồng treo đầu nàng tỏa ánh sáng màu cam ấm áp.

Cửa viện nhanh xuất hiện bóng , chuyện.

“Đã tháng Chạp , con bé về kịp... A!”

Bộp một tiếng nhỏ.

Người phụ nữ xách đèn lồng dường như giật , đèn lồng rơi xuống đất, bốc cháy. Bà ngơ ngác cô gái đang ánh đèn.

Hốc mắt Vương thị lập tức ươn ướt, bà bước nhanh tới.

Đi bên cạnh bà là Vạn di nương. Bà cũng sững sờ, mím môi, dáo dác xung quanh nhặt một cành cây đất chạy theo.

Tuyết đang rơi, Vương thị nhanh, suýt trượt chân ngã. Tần Lưu Tây vội vàng bước tới đỡ bà.

“Người cẩn thận chút.”

Vương thị nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng theo bản năng, : “ là con ! Nha đầu , cuối cùng con cũng chịu về . Mấy năm nay con thế hả?”

hỏi rớt nước mắt.

“Bế quan ạ.” Tần Lưu Tây mỉm giải thích.

“Thế cũng nên gửi thư báo bình an chứ. Sao con nhẫn tâm thế hả? Làm chúng lo c·hết .” Vương thị giận thương, trách móc: “Đều là một nhà, khó khăn gì mà thể cùng gánh vác, tội gì tự chịu đựng... Ái ui...”

Vạn di nương nhét cành cây dài bằng cánh tay nhặt tay Vương thị: “Cầm lấy, đ.á.n.h nó !”

Vương thị: “?”

Vạn di nương trừng mắt Tần Lưu Tây, chắc nịch: “Đánh cho chừa, xem nó còn dám lặn mất tăm lâu như thế !”

Tần Lưu Tây: “...”

Vương thị: Ta gì để ảo giác rằng thích hợp đóng vai kế ác độc thế hả?

(Hết chương 988)

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...