Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 986: Vận số chưa tận, cố nhân tương phùng
Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:46:56
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quốc sư bước từ Trường Sinh Điện, thẳng đến cung thất phía Tây hoàng cung. Trên cửa điện treo tấm biển "Vô Thượng Cung" uy nghi - đây là nơi dành riêng cho .
Từ trong cung điện thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c lan tỏa. Thấy tới, một tiểu tiên đồng (tiểu đạo sĩ) môi hồng răng trắng mặc đạo bào vội vàng đón: “Quốc sư về.”
“Ừ.” Quốc sư bước đến lò đan, phất nhẹ cây phất trần trắng như tuyết trong tay, dặn dò: “Canh lửa cho kỹ, đừng hỏng mẻ d.ư.ợ.c liệu .”
“Đệ t.ử rõ.”
Quốc sư lúc mới trở về phòng tu hành riêng của . Hắn lấy từ giá cao xuống một chiếc bình ngọc, đổ một viên đan tỏa hương sâm ngào ngạt, đưa lên mũi ngửi bỏ miệng nuốt chửng.
Tuy đây là đan d.ư.ợ.c bào chế từ nhân sâm ngàn năm, nhưng so với nhân sâm ngàn năm tu thành linh trí, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt thì vẫn còn kém xa. Đó mới thực sự là vật đại bổ thể cải t.ử hồi sinh.
Một cơn gió thổi qua, Quốc sư khẽ run lên. Hắn lập tức thắp một nén hương, đến tượng thần trong điện, cung kính vái ba lạy, miệng lẩm bẩm: “Thần tôn tại thượng, xin nhận của t.ử một lạy...”
Cắm hương lư, mới xếp bằng bồ đoàn, hai tay kết ấn đặt đầu gối, phất trần gác nghiêng nơi khuỷu tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chỉ cần thần tôn phù hộ, giúp đoạt thiên tài địa bảo chân chính , tiên đan sẽ sớm thành!
Một khi đắc đạo thành chân tiên, sẽ là truyền nhân chân chính của Trương Thiên Sư, chứ lão già Thanh Lam cẩu thả . Thanh Vân Quan của bọn họ mới là môn hạ chính tông của Trương Thiên Sư!
Tần Lưu Tây lầu cao nhất của Cửu Huyền, phóng tầm mắt về phía hoàng cung. Nơi đó mây tía bao phủ, vận tận, nhưng đáng tiếc là xuất hiện một lỗ hổng.
“Nhìn thấy gì ?”
Một cái đầu hồ ly bất ngờ thò từ vai nàng.
Bốp.
Tần Lưu Tây thẳng tay hất nó . Hồ ly rơi xuống đất, hóa thành Phong Tu nghiêng mái nhà, một tay chống đầu, đôi mắt hồ ly hẹp dài liếc xéo nàng: “Đồ nhóc con vô lương tâm, nỡ đối xử với như thế?”
“Mấy năm nay chạy đến chốn lầu xanh nhiều quá nên lẳng lơ thế hả?” Tần Lưu Tây nhạt: “Thời buổi yên , thêm cái tên Quốc sư nữa, đừng tùy tiện dùng yêu thuật. Nhất là đang bão tuyết, nếu để lộ khí tức phát hiện, cẩn thận đổ cái nồi lên đầu ngươi đấy.”
Phong Tu nhảy dựng lên: “Hắn thể vô sỉ hơn nữa ? Rõ ràng là do gây oán than dậy đất, chọc giận trời cao nên mới thiên tai . May mà xảy chuyện lớn hơn, nếu nên Chiếu Tội Mình (tờ chiếu tự nhận của vua) là .”
Tần Lưu Tây nhàn nhạt : “Không thiên t.ử nào chịu thừa nhận lầm của . Có sai cũng là của khác, nhất là một ông vua đang hồ đồ như .”
Khang Võ đế cũng vô dụng. Ít nhất trong ba mươi năm tại vị, bá tánh cũng an cư lạc nghiệp. Chỉ là tuổi tác càng cao, nỗi sợ hãi cái c·hết càng lớn khiến hành sự trở nên ngu .
Chẳng mấy vị đế vương c·hết cả.
Tần Lưu Tây liếc : “Đối với một đế vương đang khao khát trường sinh, nếu một viên yêu đan ngàn năm...”
Phong Tu lao tới ôm lấy nàng, giả vờ sợ hãi kêu lên: “Sợ quá , cầu bao nuôi!”
Tần Lưu Tây lùi vài bước, trừng mắt: “Không trò thì c·hết ?”
Phong Tu sờ mũi, thấy nàng hưởng ứng thì mất hứng, về phía hoàng cung hỏi: “Ngươi định thăm dò tên Quốc sư ?”
“Ngươi từng gặp ?”
Phong Tu gật đầu: “Chưa chạm mặt trực diện, nhưng tên hạng thần côn lừa đảo . Hắn xuất chính đạo, cũng chút bản lĩnh thật sự. Luyện đan tuy bình thường nhưng hàng giả. Đương nhiên, so với tay nghề của d.ư.ợ.c đồng Trường Sinh Điện chúng thì cũng chỉ là hàng thường thôi. Có điều tên tuổi của truyền tụng ghê lắm. Thánh thượng ban thưởng mấy viên đan cho các đại thần, trộm về kiểm tra thử, chỉ là Dưỡng Thần Đan bình thường thôi.”
Tần Lưu Tây lạnh: “Người xuất chính đạo chân chính, mấy ai việc đế vương si mê luyện đan sẽ dẫn đến dân chúng lầm than? Chưa kể đến việc xây dựng Tiên Cung hao tiền tốn của như thế, sợ sét đ.á.n.h ?”
Phong Tu : “Nếu cứ luyện đan kiểu , ăn c·hết , tự nhiên sẽ gánh quá nhiều nghiệp chướng.”
“Thử ăn đan d.ư.ợ.c chứa chu sa mỗi ngày xem? Đan độc tích tụ c·hết ?” Tần Lưu Tây lạnh nhạt phản bác: “Là t.h.u.ố.c ba phần độc, liều lượng quá mức thì cơ thể phàm cũng chịu nổi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-986-van-so-chua-tan-co-nhan-tuong-phung.html.]
Ngay cả trong thời đại tu tiên linh khí dồi dào, tu sĩ dùng đan d.ư.ợ.c để thăng cấp tuy nhanh nhưng căn cơ dễ sụp đổ, bằng tu luyện tích lũy từng ngày cho vững chắc.
Huống chi hiện giờ linh khí thiếu thốn, phàm chịu nổi đan độc? Năm xưa Cao Tổ vì c.ắ.n t.h.u.ố.c mà xảy chuyện, tám chín phần mười cũng là do đan độc.
Tần Lưu Tây hỏi tiếp: “Ngươi bảo xuất chính đạo, là môn phái nào?”
“Nghe sư thừa Trương Thiên Sư, vốn là Quan chủ Thanh Vân Quan ở vùng Đông Bắc, Thái t.ử điện hạ tuệ nhãn trúng mang về. Ta nhờ các tiên gia tộc Hoàng Tiên hỏi thăm, đúng là đạo quan thật. Vì thờ phụng Trương Thiên Sư và giỏi thuật luyện đan nên ở địa phương cũng khá nổi tiếng, hương khói tệ.”
Phong Tu nhớ lời kể của đám chồn tinh, bổ sung: “À đúng , Thanh Vân Quan vốn cùng phái với Thanh Lam Quan. Hình như thời trẻ xích mích nên Vô Thượng chân nhân mới tách lập môn hộ riêng.”
Tần Lưu Tây ngạc nhiên, dùng lưỡi đẩy má: “Nói cách khác, và Thanh Lam quan chủ vốn là sư đồng môn? Không Thanh Lam quan chủ chuyện sư của lên Quốc sư nhỉ!”
Phong Tu nhún vai. Mấy năm nay cũng gặp Thanh Lam quan chủ nên .
Ánh mắt Tần Lưu Tây bỗng dừng ở một góc phố. Một bước từ quán , khoác áo choàng trùm đầu, bất chấp gió tuyết cưỡi lên ngựa. Gương mặt đó lạnh lùng mà nàng từng thấy, sắc bén và băng giá như những mũi kim băng đang rơi ngoài .
Tề Khiên, lâu gặp.
Người nọ lên ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa định phóng thì dường như cảm nhận điều gì, ngẩng đầu lên. Đôi mắt vốn lạnh nhạt bỗng trở nên ngạc nhiên.
Hai bốn mắt .
Phong Tu nhướng mày: “Người khác là hoàng tử, cũng là hoàng tử, nhưng mang danh tiếng tệ nhất và lòng nhất. Các hoàng t.ử khác phong vương, còn mãi chỉ là Thụy Quận vương, chậc chậc.”
Tần Lưu Tây lườm một cái, vẫy tay với Tề Khiên xoay nhảy xuống khỏi mái nhà Cửu Huyền.
Tề Khiên siết chặt dây cương, mím môi. Băng châm rơi lộp bộp mũ áo choàng, nhưng vẫn cảm nhận cái lạnh thấu xương.
Nàng trở về. Nghe khi sư phụ qua đời, nàng mất tích suốt ba năm. Vô tìm nàng chữa bệnh, hỏi chuyện đều , trong đó cả .
Giờ nàng về, nhưng chút dám gặp nàng.
Bởi vì phận nhơ nhuốc .
Tề Khiên thúc ngựa đến cửa Cửu Huyền, do dự hồi lâu. Mãi đến khi cánh cửa sơn son vốn chỉ mở rộng khi đấu giá nay mở , một tiểu nhị bước mời , mới xuống ngựa.
Hắn hỏi nàng một câu. Năm đó nàng từng : "Cha ngươi g·iết cha ngươi". Có ý đó và phụ ?
(Hết chương 986)
Thư Sách