Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 985: Mấy năm không gặp, tầm nhìn của ngươi hạn hẹp đi rồi!
Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:46:55
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
như dự đoán của Tần Lưu Tây, càng đến gần kinh thành, tuyết rơi càng ngớt. Lúc to lúc nhỏ, tuyết phủ trắng xóa khiến cả thế giới như chìm băng giá cực độ, đường kinh cũng ngày càng khó .
Khó khăn đó là điều đáng sợ nhất. Khi qua các thôn trang, họ còn thấy cảnh nhà cửa tuyết đè sập, dân chạy nạn lũ lượt kéo về hướng kinh thành, và t.h.ả.m thương hơn cả là những xác c·hết c·óng bên đường.
Bão tuyết thực sự ập đến.
Thôi Thế Học và Tả Tông Tuấn liên tục cử phi ngựa hỏa tốc về kinh báo tin. Bão tuyết hoành hành, lượng dân chạy nạn đổ về kinh thành sẽ ngày càng đông, nếu triều đình chuẩn kỹ lưỡng, e rằng kinh thành sẽ đại loạn.
Tiểu Nhân Sâm Tinh vén rèm xe thế giới trắng xóa bên ngoài, thở dài: “Phàm là thiên tai, c·hết đầu tiên bao giờ cũng là bá tánh nghèo khổ thấp kém nhất.”
Bão tuyết chỉ mang đến tuyết, mà còn là cái lạnh thấu xương. Những thiếu ăn thiếu mặc chống chọi nổi? Chẳng lão quỷ Ngụy Tà bận rộn đến mức thấy tăm ?
Người c·hết nhiều, Vô Thường Quỷ , đương nhiên việc hết công suất .
Tần Lưu Tây xếp bằng, hai tay kết ấn đặt đầu gối, linh khí lưu chuyển quanh . Nàng vẽ một đồ hình Thái Cực giữa trung, thu hồi chân khí, : “Đây chính là nhân gian.”
Nàng thế giới tuyết trắng mênh mông, đáy mắt sâu thẳm khó lường.
Hành trình mười ngày rút ngắn xuống còn tám ngày. Cuối cùng thấy cổng thành kinh sư, đều thở phào nhẹ nhõm.
Các gia tộc lớn sớm cử quản sự chờ đón. Thấy xe ngựa treo gia huy, họ vội vàng tiến lên thỉnh an.
Lúc , Thôi Thế Học và Tả Tông Tuấn cũng một tin dữ: Thị trấn nhỏ mà họ từng qua sơn tặc c·ướp sạch, c·hết ít , nhiều may mắn sống sót cũng đang chạy trốn về phía kinh thành.
Thị trấn đó, nếu vì tuyết lớn chặn đường khiến họ đổi hướng sớm hơn dự định, thì e rằng họ cũng tá túc ở đó .
Thôi Thế Học vị quản sự đang cung kính cúi xe Tần Lưu Tây. Nhìn trang phục, đó là của phủ Lận tướng. Hắn nhớ mang máng đây hình như là quản sự tâm phúc của Lận tướng.
Phải , đường kinh, công báo liên tục gửi đến, đương nhiên Lận tướng phục chức. Hiện giờ, tâm phúc của Lận tướng cung kính với Tần Lưu Tây như , xem vị Quan chủ coi trọng hơn nhiều so với những gì từ Tả Tông Tuấn.
À, là quản sự nhà họ Tả cũng chen kìa.
Thật thú vị.
Thôi Thế Học sờ túi gấm bên hông, nơi cất giữ lá Hỏa Phù quý giá mà hạ cầu xin mãi mới , sờ lòng bàn tay rịn mồ hôi. Hắn thầm nghĩ, cao nhân bản lĩnh thực sự quả nhiên xứng đáng tôn kính và nịnh bợ.
Không còn tư thế nào để quỳ cầu xin một chút nhỉ? Liệu ngài thể giúp Bộ Hộ biến cát thành vàng ? Dù cũng sắp Tả thị lang, nhưng vị trí tuyệt đối điểm dừng của . Muốn leo cao hơn thì thành tích.
Xe ngựa của Tần Lưu Tây nhanh chóng thành. Nàng từ chối lời mời tiệc tẩy trần của hai nhà Lận - Tả, cũng về Tần gia mà thẳng đến Cửu Huyền Đấu Giá Quán.
Phong Tu thấy nàng đến, tặc lưỡi trách móc: “Vốn dĩ một đêm là đến nơi, ngươi cứ thích đường vòng xa xôi thế gì? Ta còn tưởng ngươi kịp về kinh ăn Tết đấy.”
“Bớt nhảm . Bão tuyết hoành hành, thời tiết cực hàn thế sẽ c·hết ít . Đã chuẩn đủ lương thực và d.ư.ợ.c liệu chuyển các nơi khác ?” Tần Lưu Tây hỏi.
Phong Tu đáp: “Chờ ngươi nhắc thì xứng chơi với ngươi. Đã sớm chuyển . giọng điệu , ngươi định tán tài ( từ thiện) ở Thịnh Kinh ?”
Tần Lưu Tây lạnh: “Dưới chân thiên tử, gì mấy c·hết c·óng? Lại còn bao nhiêu quan quyền quý tranh việc thiện để lấy tiếng thơm, chúng việc gì tranh với họ? Cứ để họ càng nhiều càng .”
Nàng chẳng những tranh, mà lúc cần thiết còn móc túi bọn họ, lấy tiền đó đưa đến tay những thực sự cần giúp đỡ.
“Luận về độ tàn nhẫn thì vẫn là ngươi tàn nhẫn nhất!” Phong Tu giơ ngón tay cái lên, : “Cũng , trời lạnh, lông cừu tích dày quá đến mùa hè khó cạo.”
Đám "cừu béo" quyền quý: Đây tiếng hả?
Tần Lưu Tây uống một ngụm , hỏi: “Gần đây xảy chuyện gì ? Nhìn giữa mày ngươi vẻ u uất.”
“Thế ?” Phong Tu hóa một tấm gương ảo, soi soi mặt : “Đâu , vẫn trai ngời ngời thế mà.”
Hắn thu hồi yêu thuật, liếc Tiểu Nhân Sâm Tinh đang ăn điểm tâm ngon lành như chuột Hamster bên cạnh, lạnh lùng : “ là một kẻ cho ghê tởm thật.”
Tiểu Nhân Sâm Tinh sặc bánh, uống vội ngụm Đằng Chiêu đưa, phân bua: “Ta !” Nghĩ thấy sai sai, nó sửa lời: “Không đúng, đắc tội ngươi, công kích nhân sâm vô cớ thế?”
Phong Tu hừ nhẹ: “Ta nhắc nhở ngươi đấy. Đi ở kinh thành nhớ giấu kỹ cái mùi sâm của ngươi . Đừng để tên cẩu Quốc sư phát hiện, bắt ngươi đem luyện đan là xong đời đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-985-may-nam-khong-gap-tam-nhin-cua-nguoi-han-hep-di-roi.html.]
Tiểu Nhân Sâm Tinh sợ hãi ôm chặt lấy . Tuy dọa nhưng nó cũng ý định rời .
Tần Lưu Tây nhíu mày: “Sao thế? Hắn dám động tay Trường Sinh Điện ?”
“Ba ngày hai bữa Nội Vụ Phủ trong cung cầm khẩu dụ đến mua d.ư.ợ.c liệu, lấy thứ nhất. đến lúc trả tiền thì... bọn họ ghi nợ!” Phong Tu tức đến mức c.h.ử.i thề: “Lão t.ử sống cả ngàn năm thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ đến thế. là chủ nào tớ nấy, một lũ ch.ó má!”
Mặt Tần Lưu Tây trầm xuống.
Phong Tu tiếp: “Cho nên, hiện tại chúng vặt lông cừu nhà , mà là cái kẻ đỉnh đang vặt lông . Trời lạnh thế , bực đến mức đóng cửa tiệm luôn cho !”
“Ghi nợ bao nhiêu ?”
Phong Tu giơ hai ngón tay.
“Hai vạn lượng?”
Phong Tu lạnh: “Mấy năm gặp, tầm của ngươi hạn hẹp đấy!”
Giọng Tần Lưu Tây cao vút lên: “Hai mươi vạn lượng?!”
“Toàn là hàng cực phẩm khó tìm, cả nhân sâm ngàn năm như tên nhóc nữa đấy.” Phong Tu chỉ Tiểu Nhân Sâm Tinh.
Mặt Tần Lưu Tây đen như đ.í.t nồi: “Ngươi mở tiệm từ thiện ? Hai mươi vạn lượng mà cũng cho nợ đòi về? Lại còn cho cái loại cẩu đồ vật đó nợ nữa chứ.”
“Thì chẳng còn ăn ở mảnh đất ? Cũng sợ tịch thu gia sản thật chứ bộ!” Phong Tu biện minh.
Tần Lưu Tây lạnh: “Hắn tịch thu thì cứ cho . Một cái vỏ rỗng thì cho luôn.”
Phong Tu nhướng mày: “Thế còn việc thu mua và tích trữ d.ư.ợ.c liệu hàng ngày thì ?”
Trường Sinh Điện ăn với giới nhà giàu, nhưng mục đích chính là thu gom d.ư.ợ.c liệu để việc thiện, mấy năm nay từng gián đoạn.
“Không Trường Sinh Điện thì mua d.ư.ợ.c liệu chắc?” Tần Lưu Tây hừ mạnh một tiếng: “Bên phía Công Bá Thừa còn khối d.ư.ợ.c liệu thương thể cung cấp.”
“Xin thì tốn kém lắm.”
Tần Lưu Tây như đ.â.m một nhát tim. là thể .
“Trường Sinh Điện việc thiện chứ từ thiện cho . Số bạc lấy về. Ngoài , bảo tộc Hoàng Tiên tạm thời đừng gửi hàng quý hiếm đến nữa, tránh kẻ khác trấn lột công. Khi nào cần dùng, chúng sẽ liên hệ riêng.”
Phong Tu dựa vai nàng, : “Ngươi đến thật , ngay trụ cột tâm phúc.”
Tần Lưu Tây vẫn còn đang tức vì hai mươi vạn lượng, ghét bỏ đẩy : “Cút! Cần ngươi gì chứ!”
Trong hoàng cung, tại cung điện đổi tên thành Trường Sinh Điện.
Một đạo nhân râu tóc bạc phơ, cốt cách tiên phong đạo cốt bước , đến mặt Khang Võ đế đang mặc áo khoác lụa mỏng thêu rồng, tâu: “Chúc mừng thánh thượng, bần đạo quan sát thiên tượng, thấy trong kinh thành thiên tài địa bảo chân chính xuất thế. Nếu thánh thượng vật , Trường Sinh Đan nhất định sẽ luyện thành.”
(Hết chương 985)
Thư Sách