Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 983: Ta xem ngươi có họa sát thân
Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:46:53
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tả đại nhân xuống đối diện Lận tướng, thấy vẻ mặt bình tĩnh của ông thì hừ một tiếng rõ mạnh.
“Ông thì bình tĩnh lắm, chẳng xót cháu ngoại gái chút nào.” Cháu nội với cháu ngoại quả nhiên khác biệt, hừ.
Lận tướng gõ nhẹ lên bức thư, : “Trong thư chẳng , Hàm Nhi phúc lớn mạng lớn, giữa đường gặp Quan chủ Bất Cầu. Vấn đề con bé, dù thể khỏi ngay lập tức thì cũng sẽ chuyển biến nữa.”
Ba năm trôi qua, nàng lên chức Quan chủ, chắc cũng coi là tiên trưởng nhỉ?
Tả đại nhân cầm bức thư lên lướt qua nữa, lửa giận bùng lên ngùn ngụt: “Ả Biện Kiều Kiều tuổi đời đến hai mươi mà tâm địa độc ác như , dám tay tàn độc với một đứa trẻ con. Tội ác quả thực trúc Nam Sơn cũng ghi hết.”
Trong mắt Lận tướng lóe lên tia sáng u tối, : “Ông tội ác tấu chương dâng lên cũng vững . Tuấn Nhi cổ trùng tiêu diệt, e là bên cũng phát hiện và dọn dẹp sạch sẽ .”
Viết chuyện cổ trùng hoang đường tấu chương mà bằng chứng, dâng lên chỉ tổ thánh thượng mắng là hồ đồ.
Tuy nhiên, thánh thượng hiện giờ cũng hồ đồ lắm .
Lận tướng nhấp ngụm , cảm thấy chút bực bội.
“Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua ?”
Lận tướng nhạt: “Muốn xử lý ả thì cứ vin chuyện cổ trùng ? Mẹ con ả họ Biện hành sự ngang ngược, hoang đường, nắm thóp thì thiếu gì cách.”
Tả đại nhân nhíu mày: “Nghe Tín Dương Vương dâng một phương t.h.u.ố.c luyện đan cổ, thánh thượng vui mừng khôn xiết, cất nhắc cả đôi trai gái nhà đó lên mây xanh, hành sự càng thêm kiêu ngạo cuồng vọng. Ông đang mưu tính phục chức, nhất là nên cẩn thận một chút.”
“Nắm thóp thôi mà, cần gì cẩn thận quá mức. Độc phụ họ Biện dám thì dám chịu hậu quả. Cháu gái ngoại của Lận Như Phong mà ả cũng dám động ?” Đáy mắt Lận tướng lóe lên hàn quang sắc lạnh.
Ông cứ tưởng đứa trẻ chỉ bệnh thông thường, ngờ ẩn chứa âm mưu nham hiểm như . Ra tay với một đứa bé còn ẵm ngửa, ả quả thực quá độc ác.
“Đến trẻ con ả còn dám hại, loại như ả xứng .”
Tả đại nhân thì liếc ông một cái, gì thêm.
“Phải nhanh chóng trung tâm quyền lực thôi. Triều đình hiện giờ loạn quá.” Tả đại nhân trầm giọng : “Vị cũng , ngày càng tin tên Vô Thượng chân nhân.”
Nói thật lòng, nếu quen Tần Lưu Tây , một vốn tôn thờ "tử bất ngữ quái lực loạn thần" như Tả đại nhân khi thấy thánh thượng đam mê thuật trường sinh luyện đan, chắc chắn sẽ liều c·hết can gián một phen. hiện tại, ông tin chuyện quỷ thần, còn chuyện trường sinh bất lão ư? Đánh rắm!
Ông dứt lời, tổng quản vui mừng chạy báo tin: “Tướng gia, trong cung thánh chỉ tới. Tấu chương xin phục chức khi mãn tang của ngài phê chuẩn , quan phục nguyên chức!”
Tả đại nhân mừng rỡ khôn xiết.
Lận tướng cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ: “Hôm nay đúng là ngày lành.”
Hai con cáo già nở nụ đầy ẩn ý. Trở trung tâm quyền lực , khối việc để đây.
Vào mùa đông khắc nghiệt, thời tiết giá lạnh, tuyết rơi hết trận đến trận khác. Đoàn của Tần Lưu Tây đặt chân đến trạm dịch Cư Dung, cách kinh thành mười ngày đường.
Tần Lưu Tây ở cửa trạm dịch tuyết rơi như lông ngỗng, mày nhíu chặt. Tuyết rơi lớn quá, bọn họ trạm dịch đầy nửa canh giờ mà tuyết tích một lớp dày.
“Chà, năm nay tuyết rơi lớn thật, xem sang năm mùa to .” Một cưỡi ngựa nhanh phi đến trạm dịch, nhảy xuống với cưỡi ngựa còn .
“Chứ còn gì nữa, chỉ tội lạnh thôi.”
Tần Lưu Tây liếc hai họ một cái. Tuyết rơi quá nhiều chắc là chuyện , cẩn thận gặp tai họa.
Hai cũng thấy nàng ở cửa, đ.á.n.h giá trang phục của nàng rùng hỏi: “Này, cô nương lạnh ?”
Là con gái mà ăn mặc phong phanh hứng gió thế , đầu óc vấn đề ?
Tần Lưu Tây đáp tỉnh bơ: “Ta tự mang hỏa khí trong .”
Nghe xem, quả nhiên đầu óc vấn đề.
Thư Sách
Một gọi dịch thừa ( quản lý trạm dịch), trẻ tuổi còn chờ ở cửa, ngóng về con đường cũ, giậm chân hà cho ấm. Có lẽ thấy chán quá, lân la bắt chuyện với Tần Lưu Tây: “Tiểu cô nương, cô thật sự lạnh ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-983-ta-xem-nguoi-co-hoa-sat-than.html.]
“Ừ.” Tần Lưu Tây thấy mặt tái xanh vì lạnh, trang phục hỏi: “Tiêu sư ( áp giải hàng hóa) ?”
“ , bọn là tiêu sư của Thiên Lý Mã tiêu cục, họ Miêu. Tiểu cô nương tinh mắt thật đấy.” Miêu tiêu sư móc trong n.g.ự.c một gói giấy dầu, mở đưa cho nàng, : “Đây là bánh gừng mặn từ gừng già, tiểu cô nương nếm thử , trừ hàn lắm.”
Tần Lưu Tây qua, cầm lấy một miếng c.ắ.n thử, : “Chuyến áp tiêu xong, các ngươi đừng vội về, cứ ở kinh thành ăn Tết .”
Miêu tiêu sư ngạc nhiên: “Tại ?”
“Sẽ bão tuyết (tuyết tai). Tuyết ít nhất nửa tháng nữa mới ngừng. Vội vàng về đường nguy hiểm lắm.” Tần Lưu Tây thẳng , phán: “Thiên đình (vùng trán) của ngươi mây đen bao phủ, họa sát (huyết quang tai ương), e là tính mạng khó giữ.”
Miêu tiêu sư: “!”
Ta mời ngươi ăn bánh gừng, ngươi trù ẻo c·hết?
Tần Lưu Tây xong, nghĩ ngợi một chút cầm thêm một cái bánh gừng nữa. Bánh rắc vừng, thơm phết.
Miêu tiêu sư ngẩn theo bóng lưng nàng: “...”
Mẹ kiếp, đúng là gặp đứa điên thật .
“Khánh Tử, ngẩn đó gì thế?” Người tiêu sư trong , huých tay , cúi xuống gói giấy dầu tay : “Ủa, cái gì đây?”
Miêu tiêu sư xuống, thấy gói bánh từ lúc nào xuất hiện một lá bùa hình tam giác.
Là cô nương điên khùng nãy để ?
Hắn cầm lên, kể : “Ngô đại ca, cô nương nãy bảo tuyết ít nhất nửa tháng nữa mới ngừng, khuyên chúng đừng vội về, nhất là đợi qua Tết hãy . Cô còn bảo nếu vội về thì sẽ gặp họa sát , thể m·ất m·ạng đấy!”
“Phỉ phui cái mồm! Người bậy bạ mà chú cũng tin ? Nhìn cách ăn mặc là đầu óc vấn đề .”
Miêu tiêu sư cảm thấy kỳ lạ, : “Lá bùa là cô để .” Hơn nữa, ảo giác , nhưng cầm lá bùa trong tay, cảm thấy hình như bớt lạnh hơn hẳn.
“Thôi , đừng nghĩ linh tinh nữa. Thương đội đến kìa, mau đón.”
Miêu tiêu sư cuộn gói giấy dầu nhét n.g.ự.c áo, lá bùa bình an. Nghĩ ngợi một lát, kéo sợi dây đỏ cổ , treo đó là một cái túi gấm nhỏ may cho, bên trong đựng đồng tiền bình an. Hắn bỏ lá bùa trong túi gấm đó.
Tần Lưu Tây trạm dịch, tìm thấy Tả Tông Tuấn đang chuyện với một nào đó. Thấy nàng, dậy định giới thiệu thì nàng lên tiếng .
“Ăn trưa xong chúng tiếp tục lên đường ngay nhé. Cố gắng kinh sớm chút, thể nghỉ thì đừng nghỉ.” Tần Lưu Tây .
Tả Tông Tuấn sửng sốt: “Tại ?”
Bọn họ vốn định nghỉ ngơi ở trạm dịch một đêm cho sức.
“Tuyết rơi lớn, xem chừng nửa tháng nữa cũng tạnh . Tuyết tích càng dày thì đường càng khó . Để tránh mắc kẹt giữa đường, kinh sớm vẫn hơn, dù còn trẻ con cùng.” Tần Lưu Tây im lặng một lát nhỏ: “Sẽ bão tuyết đấy.”
“Bão tuyết? Dựa mà cô nương khẳng định như ?” Người đàn ông cùng bàn Tả Tông Tuấn dậy, nhíu mày Tần Lưu Tây.
(Hết chương 983)