Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 982: Mách lẻo với đại gia trưởng

Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:46:52
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi tiểu Hàm Nhi uống xong thuốc, Tần Lưu Tây định nán , liền tiếp tục lên đường. Chỉ khác là xe ngựa của nàng, giờ đây thêm ba chiếc xe ngựa khác bám theo. Trong đó một chiếc cực kỳ rộng rãi và xa hoa, toát lên hai chữ "đại gia" ở chi tiết.

Nàng tám thị vệ cưỡi ngựa hộ tống đầy uy phong lẫm liệt, tặc lưỡi cảm thán: Người ngoài còn tưởng là nhà ai đang du ngoạn chứ.

Đoàn nghỉ nghỉ. Càng gần đến kinh sư, thời tiết càng trở lạnh. Tả Tông Tuấn vui mừng nhận thấy sắc mặt con gái nhỏ ngày càng hồng hào, khỏe mạnh lên trông thấy.

“Vẫn là nàng sáng suốt, quyết định theo Quan chủ. Bệnh tình Hàm Nhi ngày một khá lên, còn Huyền Nhất Thiếu quan chủ ngày ngày tụng kinh cho , ngay cả cũng thấy thoải mái.” Tả Tông Tuấn hớn hở với Lận Thanh Đường.

Lận Thanh Đường con gái với ánh mắt yêu thương: “Cả đều từng chứng kiến bản lĩnh của ngài . Chúng xuống phía Nam vốn dĩ là để tìm ngài chữa bệnh cho Hàm Nhi, giờ gặp giữa đường thế thì đương nhiên bám theo .”

Tư thế ôm đùi (nương nhờ kẻ mạnh) , nàng rành lắm.

Tả Tông Tuấn toe toét, nắm lấy tay vợ, giọng chùng xuống: “Đường Nhi, xin hai con. Đều là tai họa do gây , khiến hai con chịu khổ.”

Lòng Lận Thanh Đường thắt , an ủi chồng: “Không trách , chỉ thể là tai bay vạ gió thôi. Chỉ tội nghiệp con gái chúng .”

“Cũng may con bé phúc báo của riêng .” Tả Tông Tuấn nhẹ nhàng nhéo tay con gái: “Người của Thanh Bình Quan quyên góp tiền dầu đèn . Khi nào về, chúng cũng đến chùa, lấy danh nghĩa Hàm Nhi bố thí cho dân chạy nạn và ăn xin để tích đức.”

“Ừm.” Lận Thanh Đường đồng ý: “Không cần đợi về kinh mới . Trên đường gặp ai khó khăn, chúng cứ giúp đỡ là .”

Tả Tông Tuấn đồng tình, trêu vợ: “Nàng sợ Tán Tài Đồng T.ử thế thì mỗi mùa sẽ bớt vài bộ quần áo trang sức mới ?”

Lận Thanh Đường lườm chồng một cái: “Ta còn thiếu mấy thứ đó chắc? Quan trọng nhất vẫn là Hàm Nhi, tích càng nhiều phúc báo càng .”

Nói , nàng cúi xuống hôn lên trán con gái một cái.

Tả Tông Tuấn sầm mặt xuống, nghiêm túc : “Nàng yên tâm, sẽ để con bé chịu khổ oan uổng . Ta cha, nhất định sẽ đòi công đạo cho con.”

“Chàng đừng bậy.”

“Ta , sẽ bậy. Dù còn bảo vệ hai con nàng, chuyện lấy trứng chọi đá chắc chắn . sẽ tìm cơ hội. Ta tin ả độc phụ là quả trứng khe hở, kiểu gì cũng sẽ chỗ để đục khoét.” Giọng Tả Tông Tuấn lạnh lùng sắc bén.

Tục ngữ câu: Đê ngàn dặm vỡ vì tổ kiến. Hắn hiện tại là con kiến lay chuyển đại thụ, nhưng sẽ đào tổ kiến, ngày ngày đào khoét, sẽ ngày cái đê sụp đổ.

Tuy mắt chỉ thể nhẫn nhịn, nhưng Tả Tông Tuấn một bức thư "mách lẻo", sai cấp tốc gửi về cho nhạc phụ đại nhân (Lận tướng), kể rõ đầu đuôi sự việc.

Hai vợ chồng họ tuy xuất hiển hách nhưng vai vế còn thấp, chức quan, đối đầu trực diện với quyền quý phẩm hàm chắc chắn sẽ chịu thiệt. Mình đ.á.n.h thì gọi đại gia trưởng mặt chứ, trẻ con mới kẹo ăn mà.

Không dìm c·hết ả thì cũng cho ả ngột ngạt khó chịu!

Thế là, trong khi đoàn thong dong tiến về kinh sư, Lận tướng nhận bức thư đầy uất ức từ con rể.

Ông chuyện con gái và con rể đưa cháu ngoại xuống phía Nam tìm Tần Lưu Tây chữa bệnh. Nhận thư lúc , ông chút ngạc nhiên, chẳng lẽ vẫn tìm ?

Nghe đồn lão quan chủ Thanh Bình Quan qua đời, Tần Lưu Tây cũng mất tích ba năm, ngay cả nhà họ Tần cũng tung tích nàng.

Lận tướng nghĩ Tần Lưu Tây gặp chuyện may, chỉ đoán nàng bế quan tu luyện, chuyện thường tình của tu đạo.

khi mở thư , sắc mặt Lận tướng lập tức sa sầm, đập mạnh tay xuống bàn: “Buồn ! Người !”

“Tướng gia.” Gia nhân xuất hiện ở cửa chờ lệnh.

Lận tướng nhàn nhạt lệnh: “Đi mời Tả đại nhân qua đây. Nói là mới một miếng mực Đoan Khê cô phẩm (hàng hiếm độc nhất vô nhị), mời ông qua cùng thưởng lãm.”

“Vâng.”

Tả đại nhân nhận lời mời thì khá bất ngờ. Thông gia nhà nhiều đồ thật, nhưng với loại cô phẩm thế , bình thường chẳng giấu như mèo giấu cứt sợ ông mặt dày đòi xin ?

Hôm nay mời sang thưởng lãm, chắc là khoe khoang đây mà. Thôi kệ, sang xem chút, xin thì ghen tị một tí cho bõ ghét cũng .

khi đến thư phòng Lận tướng, câu đầu tiên đối phương hỏi về mực quý, mà là: “Dạo sức khỏe ông thế nào? Tim đau thắt ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-982-mach-leo-voi-dai-gia-truong.html.]

Tả đại nhân: “?”

“Thôi, cẩn tắc vô áy náy.” Lận tướng sai gia nhân chuẩn t.h.u.ố.c trợ tim để đề phòng bất trắc.

Tả đại nhân thái độ nghiêm trọng của thông gia cho dựng tóc gáy, tim đập thình thịch. Có chuyện gì thế ? Chẳng lẽ bảo bối cháu gái của ông xảy chuyện ?

Ôi trời ơi, tâm can bảo bối của ông!

“Xảy chuyện gì? Có việc gì thì thẳng , đừng úp úp mở mở sợ.” Tả đại nhân cố tỏ bình tĩnh bưng chén , nhưng tay run lẩy bẩy.

Lận tướng những đốt ngón tay trắng bệch vì siết chặt chén của ông thông gia, : “Tuấn Nhi gửi thư về.”

Tim Tả đại nhân đập càng nhanh. Chẳng lẽ đúng như ông dự đoán?

Phải , từ khi nhà họ Tần về kinh, ông ngóng tin Tần Lưu Tây bặt vô âm tín suốt ba năm nay. Vì thế bệnh tình của cháu gái mãi khỏi, tìm nàng cũng . Con dâu ông nhất quyết đưa con Nam tìm thầy thuốc.

Chẳng lẽ vẫn gặp Thiếu quan chủ?

Trong đầu Tả đại nhân hiện lên vô viễn cảnh , mày nhíu chặt thành chữ xuyên (川), sắc mặt khó coi vô cùng.

“Đọc .” Lận tướng đưa bức thư qua.

Tả đại nhân run run tay đón lấy, sợ thấy tin dữ. càng , sắc mặt ông càng biến đổi kịch liệt. Khuôn mặt vốn uy nghiêm chính trực giờ đen sì như mực tàu, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.

“Đồ khốn kiếp! Biện Xuân, cái lão già c·hết tiệt đó! Lão t.ử sớm thứ lành gì , đẻ lũ heo ch.ó bằng, tâm địa đen tối thối nát! Ta %$#@*&...”

Tả đại nhân đập bàn rầm rầm, chén nảy lên tanh tách.

Lận tướng bình thản cầm chén của lên, thổi nhẹ, nhấp một ngụm, mặc kệ ông thông gia đang "phun châu nhả ngọc". Trong đầu ông đang tính toán xem nên xử lý chuyện thế nào.

“Lão t.ử về lấy thanh Long Ngâm kiếm tiên đế ban tặng c.h.é.m c·hết cái lão thất phu đó! Hỏi xem nuôi con bằng cái gì mà dạy cái thứ hư hỏng thế ! Không dạy con thì thôi , hà cớ gì để nó hại khác! Loại rác rưởi như thế đem ủ phân cho xong!”

Thư Sách

Tả đại nhân hùng hổ định lao ngoài. Thời trẻ ông cũng là trang tuấn kiệt văn võ song , giờ ngày nào cũng tập Bát Đoạn Cẩm, chắc chắn khỏe hơn cái lão Biện Xuân "túi cơm giá áo" nhiều.

Đi vài bước, ông khựng , đầu thông gia. Không cản ông thì thôi, cũng thấy đồng tình chung mối thù gì cả thế?

Tả đại nhân hắng giọng thật to.

Lận tướng rót cho ông một chén đầy, : “Trà kim ngân hoa cúc đấy, hạ hỏa , uống cạn nào.”

Tả đại nhân: “...”

Ông bực bội nốc cạn chén nóng, kết quả bỏng lưỡi, xuýt xoa thè lưỡi .

Cái lão thông gia , định ông bỏng c·hết để độc chiếm đứa cháu gái bảo bối hả?

(Hết chương 982)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...