Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 978: Đi trên đường cũng không tránh khỏi việc
Cập nhật lúc: 2025-11-30 00:49:53
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi căn nhà nhỏ của Mạc Trụ Tử, Tần Lưu Tây tỉnh ngủ nên cũng chẳng ngủ nướng nữa. Nàng lệnh cho Ngụy Tà đóng xe ngựa, tiếp tục lên đường.
“Tại là ?” Ngụy Tà bực bội cằn nhằn. Hắn đường đường là Vô Thường đại nhân, chẳng lẽ chân chạy việc vặt ?
Tần Lưu Tây bộ quần áo mới , : “Ngụy đại chưởng quầy bộ đồ mới cho cái xác , chẳng lẽ là lấy ?”
Ngụy Tà: “...”
Lý do thuyết phục quá, cãi .
Hắn sang Tiểu Nhân Sâm Tinh: “Đi nào, cùng trải nghiệm nhân sinh muôn màu, đóng xe ngựa cũng là một phần tất yếu đấy.”
Tiểu Nhân Sâm Tinh tỏ hăng hái, lon ton chạy theo.
Trưởng thôn vội vàng chạy tới, thấy mấy đang chất hành lý lên xe, ngạc nhiên hỏi: “Khách nhân định ngay bây giờ ?”
Tần Lưu Tây gật đầu: “Dù cũng tỉnh , chúng phiền nữa.”
Nàng lấy từ trong tay áo một lá bùa bình an đưa cho ông: “Mùa đông năm nay, nếu tuyết rơi dày thì nhớ thường xuyên dọn tuyết, đừng để tuyết đè sập mái nhà. Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”
Trưởng thôn là tâm địa , chịu khó việc thiết thực. Có duyên tá túc nhà ông một đêm, tặng một lá bùa bình an cũng coi như là trả nợ nhân quả.
Trưởng thôn ngẩn , trong lòng chợt hoảng. Đây là đang bói cho ông một quẻ ?
“Đa tạ tiên trưởng.” Trưởng thôn trịnh trọng cất lá bùa n.g.ự.c áo, ngẫm nghĩ một lát hỏi: “Tiên trưởng, đứa con của thằng Trụ T.ử nãy... thật sự chỉ một mụn con đó thôi ?”
“Tuy trong đạo môn giống Phật môn giới luật ' xuất gia dối', nhưng cũng chẳng lý do gì để lừa gạt họ.” Tần Lưu Tây nhàn nhạt đáp: “Đứa bé đó, da mọc thì cứ dùng bột gạo tẻ sớm (lúa sớm) rắc lên là . thể chất yếu ớt mới là vấn đề lớn nhất. Nếu nó thể sống qua bảy tuổi, trong nhà ông sẽ của ăn của để, đủ sức nuôi nó ăn học.”
Trưởng thôn thì mừng rỡ: “Đại sư ý đứa bé sẽ tiền đồ lớn ?”
“Ta câu đó nhé!”
Trưởng thôn tự động bỏ qua câu phủ nhận của nàng, hớn hở : “Đại sư yên tâm, đứa bé dù thằng Trụ T.ử bỏ mặc thì cũng sẽ bỏ mặc .”
Nuôi dạy một sách tiền đồ, đỗ đạt công danh, Bách Gia thôn bọn họ cũng thơm lây.
Tần Lưu Tây vẻ mặt vui sướng của ông: “...”
Ông hiểu lầm !
Nàng giải thích nhiều, gật đầu chào ông lên xe ngựa. Rất nhanh, chiếc xe ngựa biến mất trong màn đêm.
Trưởng thôn trong gió lạnh một lúc lâu mới sực tỉnh, vỗ trán tiếc nuối. Cứ thế để đại sư mất, còn kịp bảo bà lão nhà nướng cái bánh ngô, đun ấm nước nóng cho họ mang theo.
Trời hửng sáng, Mạc Trụ T.ử tìm đến nhà trưởng thôn, gặp Tần Lưu Tây. Biết tin họ từ đêm qua, ngẩn ngơ cửa, vẻ mặt đầy hụt hẫng.
Trưởng thôn khuyên giải: “ Trụ Tử
, con thể cứ hồ đồ mãi . Thằng bé Bảo Nhi là cốt nhục duy nhất của con đấy, đừng tạo nghiệp nữa. Con đừng tin, với các con chỉ là bèo nước gặp , việc gì buông lời trù ẻo gì cho mất công? Nhìn mấy đó mà xem, chuyện khác, chỉ riêng khí chất thôi thấy thường . Con trai con thật sự là hậu phúc đấy, nếu sinh đúng lúc , may mắn gặp họ cứu mạng?”
Nếu nhóm Tần Lưu Tây, nhà họ Mạc chắc chắn dìm c.h.ế.t đứa bé . Ai mà ngờ chứng vô da thể chữa trị, và nguyên nhân gây bệnh đơn giản như .
Đại nạn c.h.ế.t tất hậu phúc, thằng bé tương lai chắc chắn sẽ nên chuyện lớn.
Trưởng thôn thầm nhủ, dù nhà họ Mạc ghét bỏ thì ông cũng che chở cho đứa bé .
Mạc Trụ T.ử thất thểu về.
Nhóm Tần Lưu Tây đến một thị trấn khác, đang ăn hoành thánh nhân thịt nấm đông cô nóng hổi ở chợ sáng.
“Đại nương, cho một bát hoành thánh.” Một giọng khàn khàn vang lên lưng.
Nghe quen quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-978-di-tren-duong-cung-khong-tranh-khoi-viec.html.]
Tần Lưu Tây theo bản năng , thấy một đàn ông râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy đang phịch xuống ghế. Hai mắt chạm , sững sờ trong giây lát bật dậy như lò xo, xô đổ cả cái bàn.
“Đại... đại sư?”
“Tả nhị công tử.” Tần Lưu Tây nuốt nốt viên hoành thánh cuối cùng, ung dung lau miệng.
Việc đúng là chạy trời khỏi nắng!
Người đàn ông mắt chính là Tả nhị công t.ử của nhà Tả Ngự sử ở kinh thành năm nào. Giờ đây trở thành một đàn ông chín chắn, , là một cha.
“ là đại sư ! Hu hu...” Tả Tông Tuấn kích động quỳ sụp xuống đất, túm lấy vạt áo Tần Lưu Tây, nức nở như một đứa trẻ.
Sáng sớm tinh mơ, một đại nam nhân lóc t.h.ả.m thiết giữa chợ khiến ít tò mò ngoái .
Tần Lưu Tây : “Đừng nữa, dẫn xem đứa bé .”
Tả Tông Tuấn ngẩng đầu lên, hít mũi: “Ngài ?”
“Ngươi từ phía Bắc xuống hướng Li Thành, chẳng là tìm ? Hay là hiểu lầm?” Tần Lưu Tây hỏi.
“Không, hiểu lầm ! Chúng đúng là tìm ngài. Không ngờ gặp ngài ở đây, thật quá, con gái cứu !” Tả Tông Tuấn quệt đôi mắt đỏ hoe: “ ngài ?”
Tần Lưu Tây dậy: “Quên nghề gì ?”
Ách, đúng là hỏi một câu ngớ ngẩn.
Tả Tông Tuấn vứt luôn bát hoành thánh kịp ăn, ném một viên bạc vụn hối hả với Tần Lưu Tây: “Vậy thôi, chúng ở ngay khách điếm cách đây xa.”
Khách điếm quả thực gần quán hoành thánh. Theo lời Tả Tông Tuấn, con gái ngặt nghẽo mà xót xa quá, chịu nổi nên mới chạy ngoài hít thở chút khí.
“Ta hận thể chịu cho con bé, chứ con bé đau đớn như thế.” Tả Tông Tuấn lau nước mắt.
Tần Lưu Tây hỏi: “Bị bệnh gì?”
Tả Tông Tuấn gật đầu: “Thái y bảo là bệnh cam tích (suy dinh dưỡng, rối loạn tiêu hóa ở trẻ em), uống bao nhiêu thuốc, thử đủ cách mà đỡ. Mắt thấy con bé ngày càng gầy rộc , còn chút sức sống nào, chúng dám chần chừ nữa, bế con tìm ngài.”
Cả nhóm khách điếm, tới hậu viện thì thấy tiếng xé lòng của trẻ con, xen lẫn tiếng nức nở cố kìm nén của phụ nữ: “Con ơi, con đừng nữa, đau lòng c·hết mất. Đồng ma ma, mau bảo báo cho nhị gia, chúng lên đường ngay lập tức.”
Sắc mặt Tả Tông Tuấn biến đổi, lao phòng: “Có Hàm Nhi khó chịu ?”
“Sao giờ mới về? Mau bảo chuẩn xe , chúng suốt đêm, nghỉ ngơi nữa, chạy ngay đến Thanh Bình Quan. Thiếp chịu nổi nữa , thực sự chịu nổi nữa!” Giọng nữ oán trách hoảng loạn gào lên trong tuyệt vọng.
“Không cần , chúng cần nữa. Đường Nhi, chúng cần đến Thanh Bình Quan nữa.” Tả Tông Tuấn ôm chầm lấy hai con, : “Hàm Nhi cứu !”
Lận Thanh Đường vốn đang hoảng loạn, thì ngẩn . Ngay đó, nàng thấy Tần Lưu Tây xuất hiện ở cửa, liền òa nức nở: “Thiếu quan chủ!”
Tần Lưu Tây gia đình ba , khóe môi khẽ nhếch lên. Không ngờ nha, hai kẻ từng ầm ĩ đòi từ hôn năm xưa giờ về chung một nhà!
Ngụy Tà bên cạnh thì thầm với Đằng Chiêu: “Nghe tiếng kìa, cứ như lâu ngày gặp tình lang , tủi ai oán, chậc chậc.”
Đằng Chiêu trợn trắng mắt: Làm ơn con quỷ t.ử tế chút , đang đau lòng c·hết kìa!
(Hết chương 978)
Thư Sách