Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 977: Số mệnh chỉ có một đứa con

Cập nhật lúc: 2025-11-30 00:49:52
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bị Tần Lưu Tây công khai chỉ trích, thêm ánh mắt soi mói của dân làng, bà lão tức đến mức ngất xỉu. Bà hận thể lao xé nát cái miệng chua ngoa của Tần Lưu Tây cho hả giận.

dám. Vị Quan chủ khí thế quá áp đảo, một cái liếc mắt lạnh lùng quét qua cũng sắc bén như d.a.o băng đ.â.m tim!

Trưởng thôn bước lên hỏi: “Vậy đứa bé còn cứu ?”

“Đương nhiên là !” Tần Lưu Tây xuống đứa trẻ sơ sinh bé tí tẹo như con mèo, mắt còn mở nổi, khẽ thở dài.

Việc da thì dễ xử lý, dùng bột gạo tẻ mịn rắc lên thường xuyên, dần dần da sẽ mọc .

Cái khó là đứa bé sinh non thiếu tháng, thể chất yếu ớt, sinh gặp cảnh hỗn loạn thế . Cha thì nhu nhược dám bảo vệ, thì chủ gia đình, còn bà nội thì một lòng coi nó là quỷ thai, chỉ mong nó c·hết sớm cho rảnh nợ, đời nào chịu bỏ tiền chạy chữa?

mà...

“Đến , bột gạo đến đây.” Người phụ nữ nãy lấy bột gạo cầm một cái bát nhỏ đựng thứ bột trắng như tuyết bước .

Đằng Chiêu nhận lấy bát bột. Tần Lưu Tây Mạc Trụ Tử, dặn dò: “Ngày thường thường xuyên dùng bột gạo xay mịn như thế rắc lên đứa bé, da sẽ sớm mọc thôi.”

Nàng mẫu, dùng khăn chấm bột phấn nhẹ nhàng dặm lên đứa bé. Rất nhanh, đứa trẻ đỏ hỏn da như phủ một lớp sương trắng mỏng manh.

Tần Lưu Tây cẩn thận sửa sang , dùng tấm vải bông cũ chuẩn sẵn bọc đứa bé, quấn thêm tã lót bên ngoài. Sau đó, nàng đặt đứa bé xuống bên cạnh , : “Lát nữa thử cho nó b.ú xem, cố gắng cho b.ú nhiều . Có sống , xem như cô đấy.”

Nước mắt Quyên T.ử trào .

Người phụ nữ mang bột gạo đến cũng sinh con mấy tháng, lên tiếng: “Nếu chị Trụ T.ử sữa thì thể cho bé b.ú nhờ một ít. mà vị đại phu , thế là xong ? Đứa bé gầy yếu như con mèo thế , chỉ rắc bột phấn là mọc da ư? Không cần uống t.h.u.ố.c ?”

Tần Lưu Tây giải thích: “Trẻ mới sinh, cơ thể non nớt như uống t.h.u.ố.c đắng , cũng chịu nổi d.ư.ợ.c tính. Thứ duy nhất nó uống là sữa , cùng lắm là nước cơm. Thực tế, trẻ sơ sinh da dù do nguyên nhân nào cũng cực kỳ nguy hiểm. Đứa bé còn sinh non yếu ớt, sống sót xem mệnh nó lớn , và xem nhà cho nó sống !”

Bà lão tức điên , gắt gỏng: “Ngươi gì? Ý ngươi là cho nó sống ?”

“Vừa bà còn định ném nó thùng nước tiểu đấy thôi!” Tiểu Nhân Sâm Tinh bực bội : “Đây là con , là cháu đích tôn của bà đấy!”

Bà lão cãi cố: “Nếu là cái thứ quái t.h.a.i thì thà cần...”

Ánh mắt phẫn hận của Quyên T.ử b.ắ.n về phía bà .

“Mày cái gì mà ? Mày đẻ cái thứ tốn tiền tốn của , hại cả nhà tao, mày còn dám lườm tao ? Thằng Trụ, mày xem vợ mày kìa, ai con dâu như nó ? Ánh mắt đó là g·iết c·hết bà già đấy!” Bà lão chỉ tay mặt Quyên T.ử mắng xối xả: “Mày sinh cái của nợ nuốt vàng là định đào rỗng cái nhà ?”

Quyên T.ử rũ mắt xuống, đầu bọc tã bên cạnh.

“Mẹ, thôi , Quyên T.ử sinh con trai cho con mà!” Mạc Trụ T.ử kéo tay .

“Mày còn trẻ, con trai kiểu gì chẳng ? Cần gì cái thứ tốn kém !” Bà lão hằn học .

Tần Lưu Tây nhạt: “Hắn thật sự chỉ mỗi đứa con thôi, đứa khác cũng .”

Bà lão ngẩn : “Ngươi... ngươi cái gì?”

“Hắn, mệnh chỉ một đứa con trai !” Tần Lưu Tây lạnh lùng phán: “Đứa bé thiếu tháng nuôi , thì nhà các tuyệt hậu đấy!”

Cả căn phòng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn Mạc Trụ Tử.

Trời ơi, đây là cái tin động trời gì thế ? Quá lớn, nuốt trôi!

“Ngươi bậy bạ, phun phân đầy mồm! Lão nương liều mạng với ngươi!” Bà lão phát điên, khom húc đầu lao Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây nhẹ nhàng tránh sang một bên. Bà lão mất đà ngã phịch xuống đất. Mạc Trụ T.ử vội vàng đỡ dậy, trừng mắt Tần Lưu Tây.

Bà lão ôm eo kêu la oai oái.

“Đừng giả vờ nữa, cú ngã đó gãy eo .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-977-so-menh-chi-co-mot-dua-con.html.]

Mạc Trụ T.ử bênh vực: “Mẹ sai thì cũng là già, ngài là xuất gia mà thể nhường nhịn một chút ?”

“Bà liều mạng với , nhường nhịn gì?” Tần Lưu Tây lạnh: “Ngươi đúng là đứa con hiếu, vợ ngươi t.h.ả.m hơn ngươi gấp trăm mà chẳng thấy ngươi bênh vực lấy một câu.”

Khuôn mặt thật thà của Mạc Trụ T.ử tối sầm , dám Quyên Tử.

“Ngươi là đồ yêu đạo, dám nguyền rủa con trai ...”

“Không , thím Mạc, nếu đây đúng là Quan chủ Thanh Bình Quan ở Li Thành thì pháp thuật chuẩn lắm đấy, lợi hại vô cùng.” Một đàn ông trẻ tuổi xuất hiện từ lúc nào lên tiếng.

“Sao đến đây? Không đang ở nhà trông Cẩu Đản ?” Người phụ nữ lấy bột gạo đến bên cạnh chồng .

Người đàn ông : “Cẩu Đản tỉnh , đang đòi , mau về .”

Hắn sang Tần Lưu Tây, trầm trồ: “ là Quan chủ Thanh Bình Quan . Trẻ tuổi thế , chẳng là Thiếu quan chủ ?”

Tiểu Nhân Sâm Tinh đính chính: “Bây giờ là Quan chủ .”

“Thiết Quân, ngài ?” Có hỏi.

“Chưa gặp bao giờ, nhưng danh tiếng ngài lớn lắm. Nghe y thuật giỏi, đạo quan đó hương khói vượng, năm nào cũng việc thiện, linh nghiệm vô cùng.” Thiết Quân kể: “Lúc thuê ở bến tàu, mấy bốc vác kể đấy.”

Tiểu Nhân Sâm Tinh đắc ý: “Hắn sai , chính là Quan chủ nhà đấy.”

Tần Lưu Tây hai con bà lão, : “Ta xem tướng bao giờ sai, y thuật càng kém. Bà lão , bà thậm chí còn chẳng sống bao lâu nữa . Gan của bà vấn đề , mắt vàng vọt, đêm bốc hỏa, mệt mỏi rã rời, thường xuyên thấy buồn nôn, đau bụng ?”

Bà lão cứng đờ .

“Còn ngươi nữa,” Tần Lưu Tây sang Mạc Trụ Tử: “Hai tai sắc ám tiều tụy. Tai chủ thận, màu sắc chứng tỏ thận khí đủ. Ngươi thường xuyên tiểu đêm, niệu đạo đau buốt và tiểu rắt ? Thận thì tinh nguyên yếu, đường con cái gian nan, duyên phận mỏng manh. Cung t.ử tức của ngươi ảm đạm, âm cung con gái, dương cung chỉ một con trai. Ngươi chỉ một mụn con thôi!” Tần Lưu Tây đạm mạc: “Nếu đứa bé m·ất m·ạng, thì ứng nghiệm với mệnh tuyệt tự của ngươi.”

Mạc Trụ T.ử mặt trắng bệch.

Quyên T.ử cũng sững sờ, nhưng trong lòng thầm mừng rỡ. Nếu thì họ chỉ còn cách dốc sức cứu sống Bảo Nhi thôi.

Tần Lưu Tây : “Hôm nay ngang qua đây xin tá túc, thấy chuyện bất bình nên mới xen . Lời hết, tin tùy các . Ta khuyên các bớt tạo nghiệp , đừng tổn hại phúc đức nữa!”

Nàng lấy từ trong tay áo một lá bùa tam giác gấp sẵn nhét tã lót đứa bé, ngón tay điểm nhẹ lên trán nó: “Sống còn xem ngươi tranh mệnh .”

Quyên T.ử nghẹn ngào: “Đa tạ đại sư tay cứu giúp.”

Tần Lưu Tây khẽ gật đầu: “Đứa bé tranh đấu, chính bản cô cũng tranh đấu. Bảo trọng.”

Nàng thêm gì nữa, xoay bỏ .

Tiểu Nhân Sâm Tinh nhanh tay nhét một quả sâm miệng Quyên Tử: “Nể tình đứa bé đáng thương, cho cô đấy. Còn các , nhất là nên tin , Quan chủ nhà bao giờ dối!”

Cho nên, cái tên đàn ông ngu hiếu mệnh chỉ một con trai là cái chắc!

(Hết chương 977)

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

Loading...