Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 975: Cặp thầy trò này đúng là không làm việc người mà
Cập nhật lúc: 2025-11-30 00:01:35
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày , một chiếc xe ngựa lăn bánh khỏi Li Thành, hướng về phía Bắc.
Trong xe, Tần Lưu Tây xếp bằng, đang "mắt to trừng mắt nhỏ" với Tiểu Nhân Sâm Tinh. Mãi đến khi tên nào đó chịu thua, lấm lét dịch m.ô.n.g sát cửa xe, bao biện: “Ta cũng từng Thịnh Kinh bao giờ, mở mang tầm mắt thì gì sai chứ.”
“Cho nên ngươi bám gầm xe để theo? Sao hả, định chuyển nghề bạch tuộc, mọc thêm giác hút ?” Tần Lưu Tây lạnh.
Tiểu Nhân Sâm Tinh ngượng ngùng: “Thì... sợ ngươi cho theo, bất đắc dĩ mới hạ sách . Ngươi cho cùng mà, ở nhà chán c.h.ế.t .”
Tần Lưu Tây hừ một tiếng: “Được thôi, mở mang tầm mắt thì cứ việc. , ngươi giấu cho kỹ, đừng lộ nguyên hình . Nếu kẻ khác bắt t.h.u.ố.c thì đừng mong cứu.”
“Biết mà.” Tiểu Nhân Sâm Tinh dè dặt liếc nàng: “Vậy chuyện coi như bỏ qua nhé?”
Tần Lưu Tây bực nhắm mắt , hai tay kết ấn, bắt đầu vận hành đại chu thiên.
Thế là đồng ý ! Tiểu Nhân Sâm Tinh sướng đến mức suýt lộn nhào trong thùng xe.
Ở càng xe, Ngụy Tà lười biếng dựa lưng, động tĩnh bên trong liền tặc lưỡi: “ là ngây thơ, khờ khạo. Với tu vi của sư phụ ngươi mà núp gầm xe từ sớm ? Chẳng qua là cho nếm mùi khổ sở chút thôi.”
Đằng Chiêu nắm dây cương, gì. Thực ngay cả cũng phát hiện , sư phụ ? Chẳng qua là mặc kệ Sâm Sâm mà thôi.
Lần bắc thượng, sư phụ định đường âm mà chọn đường bộ đàng hoàng. Mục đích tất nhiên là để rèn luyện những gì học trong mấy năm qua.
Người theo, ngoài Sâm Sâm , còn vị âm sai "bán thời gian" nữa.
Tiểu Nhân Sâm Tinh bò khỏi thùng xe, hớn hở : “Chiêu Chiêu, ca ca bồi ngươi đ.á.n.h xe đây.”
“Thế thì quá, hai các ngươi tự chia mà , trong nghỉ đây.” Ngụy Tà vèo một cái biến mất khỏi càng xe, chui tọt trong thùng.
Đằng Chiêu để mặc Tiểu Nhân Sâm Tinh giật lấy dây cương, hỏi: “Vui đến thế cơ ?”
Tiểu Nhân Sâm Tinh toe toét: “Ngươi vui ?”
Được cùng đại ma vương ngoài, chuyến chắc chắn sẽ thú vị lắm đây. Hơn nữa, mấy năm nay nó cứ ru rú ở nhà cũ, sắp mốc meo cả .
“Ngươi tu hành bao nhiêu năm , thế giới nào mà từng thấy, cần thế ?” Đằng Chiêu bĩu môi khinh thường.
Tiểu Nhân Sâm Tinh thở dài: “Ngươi hiểu . Những thiên tài địa bảo như bọn , yên tu hành mà phát hiện thì trốn rừng sâu núi thẳm, nơi dấu chân . Lại còn đề phòng đám yêu ma quỷ quái khác, sơ sẩy một cái là bắt thuốc, công cốc cả ngàn năm. Cho nên tuy sống cả ngàn năm nhưng nào dám xuống núi, chỉ sống chui sống nhủi thôi.”
“ cuối cùng ngươi vẫn trốn thoát .”
Tiểu Nhân Sâm Tinh ngẩn , gật gù: “ . Cho nên sư phụ ngươi bắt cũng coi như là phúc phận của . Gặp thiên sư khác, nhất là tà tu, thì giờ còn đây c.h.é.m gió với ngươi nữa.”
Thiên sư khác chắc chắn đem nó t.h.u.ố.c từ đời nào , chuyện nuôi dưỡng nó mấy năm, còn giúp nó độ kiếp hóa hình thành !
Đằng Chiêu nhắc nhở: “Tu hành thể lười biếng, sư phụ cũng lúc lo hết .”
“Ừ.”
Tần Lưu Tây ý rèn luyện Đằng Chiêu, nên dù đường lớn nhưng nhất thiết trọ ở trạm dịch khách điếm trong thành. Đi đến trọ đến đó, kén chọn cảnh. Phần lớn thời gian họ đường nhỏ, gặp nhiều thôn xóm hơn, cũng hiểu rõ hơn cuộc sống khốn khó của bá tánh hiện giờ.
Ngụy Tà nhận xét: “Cứ đà , thánh thượng mất lòng dân, cái ngai vàng e là lung lay dữ dội. Bây giờ còn tạm gọi là thái bình, một khi chiến sự nổ , thuế má chắc chắn sẽ tăng, chừng còn bắt tráng đinh lính nữa.”
Những thôn xóm họ qua đa phần chỉ còn già và trẻ nhỏ. Thanh niên trai tráng hầu như đều lên thành phố kiếm sống. Thu nhập từ ruộng đủ đóng thuế, sống sót thì thuê.
Đêm nay trăng sáng thưa. Tần Lưu Tây ngước T.ử Vi, : “Ông sớm muộn gì cũng đời nhà ma thôi.”
Sao T.ử Vi lung lay và mờ nhạt, ông đời thì ai đời?
Ngụy Tà bĩu môi, đầu một con ác quỷ Đằng Chiêu đ.á.n.h cho hồn phi phách tán, khóe miệng giật giật: “Đừng bảo là ngươi định để nó dọn sạch sành sanh cô hồn dã quỷ đường đấy nhé? Một đứa trẻ ngoan ngoãn thế mà biến thành 'quỷ kiến sầu' .”
Cặp thầy trò quả thực việc của thường!
Tần Lưu Tây lạnh, : “Hay là ngươi xích hết bọn chúng , xâu thành chuỗi kéo xuống địa phủ ? Làm Vô Thường thì siêng năng một chút, thì uổng phí cái chức danh .”
Ngụy Tà: “Ngươi tưởng xâu thịt nướng mà xâu một chuỗi.”
Hai về phía xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-975-cap-thay-tro-nay-dung-la-khong-lam-viec-nguoi-ma.html.]
Phía , Tiểu Nhân Sâm Tinh hì hì đưa bầu nước sâm cho Đằng Chiêu đang nhếch nhác mồ hôi: “Nào, uống chút nước sâm bổ khí, cố gắng lên nhé!”
Đằng Chiêu: “...”
Đám u hồn xem từ xa run lẩy bẩy: “!!!”
Đây là tóm gọn một mẻ ?
Chạy mau! Mau truyền tin ngoài: Ở đây một biệt đội diệt quỷ chuyên nghiệp, các vị lão quỷ mau tránh xa !
Cả nhóm dừng chân tá túc tại một thôn xóm nhỏ.
Đêm khuya thanh vắng, bỗng tiếng la hét thê lương đ.á.n.h thức dậy.
Tần Lưu Tây mở mắt, bật dậy. Bên giường , Đằng Chiêu và Tham Tham cũng tỉnh.
Chủ nhà cũng thắp đèn, vội vã mở cửa chạy ngoài. Cách đó xa, tiếng ồn ào huyên náo vọng .
Ngụy Tà hiện trong phòng. Hắn vốn nghỉ ngơi bên ngoài xe ngựa, giờ báo tin: “Nhà phía đông đầu thôn sinh con, tình hình lắm. Ngươi qua xem thử , thấy bọn họ định dìm c·hết đứa bé đấy.”
Tần Lưu Tây xỏ giày, hỏi: “Sinh con gái ?”
“Là con trai.”
“Con trai mà cũng nỡ dìm c·hết ?” Đằng Chiêu kinh ngạc. Cậu ngoài trời, trăng mây che khuất, bấm ngón tay tính toán: “Sư phụ, là giờ Tý.”
Giờ Tý là giờ âm khí nặng nhất. Chẳng lẽ vì đứa trẻ sinh hợp giờ?
Thư Sách
“Không sai, họ bảo đứa bé là quỷ thai.” Ngụy Tà : “Đứa bé đó... ừm, các ngươi là .”
Nhóm Tần Lưu Tây vội vã theo tiếng ồn ào, nhanh đến nơi. Rất nhiều dân làng thấy động tĩnh cũng kéo đến xem, đầy trong sân ngó nghiêng.
Trong nhà vẫn vọng tiếng c.h.ử.i bới ầm ĩ. Giọng một bà lão the thé gào lên: “Dìm c·hết nó! Dìm c·hết nó trong thùng nước tiểu! Đen đủi quá, sinh cái thứ quỷ quái !”
Xen lẫn đó là tiếng lóc van xin yếu ớt của sản phụ.
Tần Lưu Tây nhíu mày, đẩy đám đông bước . Dân làng thấy lạ liền hỏi: “Cô là ai?”
“Là khách trọ nhà .” Trưởng thôn vội giải thích.
Tham Tham nhanh nhảu: “Chúng là đại phu.”
Đại phu?
Tần Lưu Tây bước trong nhà. Chỉ thấy một bà lão đang giằng lấy đứa trẻ sơ sinh từ tay một đàn ông mặt mũi hiền lành nhưng đang luống cuống tay chân, định ném đứa bé thùng nước tiểu bên cạnh.
“Dừng tay!”
Tiếng quát lạnh lùng khiến bà lão giật đ.á.n.h thót, tay bỗng nhiên buông lỏng, đứa bé rơi xuống đất.
“Con ơi!” Người sản phụ yếu ớt lăn từ giường xuống, hét lên thất thanh.
Thân ảnh Tần Lưu Tây lóe lên. Ngay khi đứa bé rơi xuống, nàng đưa tay vớt lấy, ôm gọn lòng. Cúi đầu đứa trẻ, mày nàng cau .
(Hết chương 975)