Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 973: Ánh sáng và bóng tối vĩnh viễn song hành
Cập nhật lúc: 2025-11-30 00:01:33
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiếm khi dịp đến Ngọc thị, Tần Lưu Tây vốn thèm Tàng Thư Các của tộc từ lâu, nên nhất quyết ở mấy ngày. Nàng vùi đầu trong Tàng Thư Các sách quên ngày quên tháng, đặc biệt là những điển tịch cổ xưa quý giá mà ngay cả trong tộc cũng khó cơ hội tiếp cận. Với Ngọc Trường Không là tộc trưởng đương nhiệm, việc chẳng gì khó khăn.
Tàng Thư Các của Ngọc thị vô cùng phong phú, chỉ chứa sách vở dành cho học, mà còn nhiều dã sử, tạp ký, sách về đủ ngành nghề. Kinh thư của Phật giáo và Đạo giáo cũng họ sưu tầm, phần lớn đều là bản in của các danh gia. Những cuốn sách Tần Lưu Tây lật xem chủ yếu là y kinh, d.ư.ợ.c kinh, thuật châm cứu, và các kỳ môn trận pháp của Đạo gia. Nàng còn một cuốn tiểu thuyết dân gian kể về những chuyện ma quái kỳ dị, cũng thấy khá thú vị.
Sau mấy ngày "mất ăn mất ngủ" trong Tàng Thư Các, Tần Lưu Tây mới mãn nguyện bước , than thở với Ngọc Trường Không: “Tàng Thư Các của các mà mở cửa cho ngoài, chắc chắn sẽ khiến sách trong thiên hạ phát điên mất.”
Sách vở phong phú, chủng loại đa dạng, còn vô sách cổ quý hiếm, quả hổ danh là Ngọc thị.
Một Tàng Thư Các như bày mắt sách, ai mà điên cuồng cho ? Đó chính là biển tri thức mênh m.ô.n.g a.
Ngọc Trường Không : “Đối với sách và các dòng dõi thư hương, sách vở là gia tài truyền thừa duy nhất. Tàng thư của Ngọc thị đều là do tổ tông để , mở cửa cho ngoài là chuyện thể nào. Tuy nhiên, nếu cần, cũng thể chép một cuốn mang ngoài. Còn ngươi nếu lấy cuốn nào thì cứ tùy ý.”
Người khác lấy, nhưng nàng thì thể!
Tần Lưu Tây đương nhiên chuyện mở cửa là thể. Cũng giống như Đăng Tiên Lâu của Thanh Bình Quan, hai tầng chứa điển tịch quý giá nhất tuyệt đối bao giờ mở cửa cho ngoài.
“Tóm là sách giúp sáng suốt. Vào đây chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo.” Nàng : “Lấy thì thôi, xem là chiếm món hời lớn . Chỉ mong vẫn tiếp tục đến xem là lắm .”
“Luôn hoan nghênh ngươi.” Ngọc Trường Không : “Thực sách vở chỉ là lý thuyết, vẫn cần thực hành. Như một kỹ thuật tinh xảo, qua thực hành thì vĩnh viễn nắm tinh túy. Cũng giống như y thư, các ngươi cũng hành nghề y, ngừng tích lũy kinh nghiệm mới thể chẩn bệnh bốc t.h.u.ố.c chính xác , đúng ?”
“Vậy nên các mới cho Ngọc thị ngoài trải nghiệm?”
Ngọc Trường Không gật đầu: “Mấy năm khi tiếp quản Ngọc thị, sẽ theo ý . Phải ngoài, va chạm thực tế mới hiểu 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân', mới thể, như lời ngươi , trở nên bình dân hơn.”
“Có thấy hiệu quả ?”
Ngọc Trường Không mỉa mai: “Rõ rệt lắm.”
Hắn kể chuyện một con cháu Ngọc thị ngoài trải nghiệm. Đứa trẻ đó vốn khéo tay, ở trong tộc xử lý mấy việc lặt vặt . Sau khi ngoài, đến một ngôi làng nọ, thấy cái guồng nước hỏng cần sửa chữa, liền kiêu ngạo tự xưng là Ngọc thị, thể giúp sửa. Kết quả guồng nước sửa xong nhưng hoạt động còn kém hơn . Một thợ già trong làng xem qua liền phát hiện một linh kiện lắp ngược. Đứa trẻ đó hổ quá, bỏ chạy ngay trong đêm.
Tần Lưu Tây ngặt nghẽo.
“Mấy chuyện tương tự thế còn nhiều lắm. Đi một chuyến ngoài mới nặng nhẹ thế nào, cũng mới ai cũng đến Ngọc thị. Bị đả kích nhiều, lớp vỏ kiêu ngạo của bọn họ cũng lột xuống.” Ngọc Trường Không hừ lạnh.
Tần Lưu Tây ngắt một cọng cỏ đuôi ch.ó khô vê vê tay, : “Kiêu ngạo ở cốt cách chứ ở vẻ bề ngoài. Ta thấy tư thái của một hình như còn cao ngạo như , nhưng cốt cách vẫn còn đó. Trông thuận mắt hơn hẳn cái vẻ cao cao tại thượng, vẻ thanh cao .”
Ngọc Trường Không nhàn nhạt đáp: “Đó là do ai chiều chuộng nữa thôi.”
“Có đổi cũng coi như là chuyện . Cốt lõi vẫn còn thì sự truyền thừa sẽ mất .” Tần Lưu Tây nhận xét.
“Kệ bọn họ. Như ngươi đấy, chỉ là lão quang côn (lính phòng ), cũng chẳng con cái nối dõi tông đường. Ngọc thị biến thành cái dạng gì thì bọn họ tự chịu.”
Tần Lưu Tây: “...”
Gớm, xem ngươi thù dai kìa!
Nàng gượng: “Lời đừng để các lão tổ tông nhà ngươi thấy, họ sẽ buồn lòng đấy.”
Tông tộc là gốc rễ, gốc hỏng thì cắt bỏ, trị liệu là xong, cũng cần hằn học thế.
Ngọc Trường Không cho là đúng.
“Lên mộ tổ nhà ngươi xem .” Tần Lưu Tây đề nghị.
Thư Sách
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-973-anh-sang-va-bong-toi-vinh-vien-song-hanh.html.]
Chẳng bao lâu , hai mặt ở khu mộ tổ Ngọc thị.
“Ngươi còn thấy khí ?” Tần Lưu Tây hỏi .
Ngọc Trường Không khẽ nhắm mắt, định thần , nheo mắt về phía khu mộ. Không thấy hắc khí, : “Có luồng khí hồng nhàn nhạt.”
“Đó là khí kim cát. Tuy nhạt nhiều nhưng tiếp tục tan biến nữa, cũng khá .” Tần Lưu Tây quan sát kỹ khu mộ, đặc biệt là ngôi mộ lớn ở chính giữa. Cái lỗ hổng dùng để đ.á.n.h cắp khí vận công đức lấp .
Ngọc Trường Không thông minh, hỏi ngay: “Ngươi đang lo lắng điều gì?”
“Ừm, lo cái thứ g.i.ế.c sư phụ vẫn đang tiếp tục cướp đoạt khí vận của Ngọc thị các ngươi.” Tần Lưu Tây chắp tay lưng : “Hắn càng đoạt nhiều thứ thì càng khó đối phó.”
Ngọc Trường Không trầm mặc một lúc, hỏi: “Công đức khí vận tác dụng với ngươi ?”
“Đương nhiên là . Phàm là tu đạo, bất kể là yêu ma quỷ quái, công đức khí vận đều là thứ cầu mà , bổ dưỡng hơn cả thập đại bổ đan. Nó thể tẩm bổ thần hồn, thể hộ thể, đối với việc tu hành càng như hổ mọc thêm cánh.” Tần Lưu Tây khẽ: “Nếu thì tại những tà tu bất chấp nghịch thiên, màng phản phệ và nhân quả báo ứng cũng cướp đoạt khí vận của khác?”
“Vậy ngươi...”
“Ngươi đừng cái kiểu bảo lấy khí vận nhé. Chuyện cũng giống như quân t.ử yêu tiền nhưng lấy đúng đạo lý, tuyệt đối dám dùng tà thuật ma đạo để cướp khí vận .”
Ngọc Trường Không chắp tay lưng, : “Ta bằng ngươi. Thảo nào sư phụ ngươi từng răn dạy : một niệm thiên đường, một niệm địa ngục. Khi chân tướng cái c.h.ế.t của cha , thực sự nảy sinh ý định hủy diệt cả Ngọc thị, mặc kệ nó là gốc rễ tông tộc . Lúc đó chỉ một ý nghĩ ti tiện: Thà phụ trong thiên hạ, chứ để trong thiên hạ phụ .”
Tần Lưu Tây nhạt: “Ánh sáng và bóng tối vĩnh viễn song hành cùng . Lúc sư phụ mất, cũng từng mặc kệ cái gì là thiên hạ thương sinh. Thiên Đạo phụ , hà tất lo cho sự sống c.h.ế.t của thương sinh?”
“ ngươi vẫn chốn hồng trần thế tục .” Ngọc Trường Không : “Có thể thấy Xích Nguyên quan chủ vẫn luôn ở trong lòng ngươi. Dù còn nữa, ông vẫn sống mãi trong tim ngươi.”
Tần Lưu Tây mà đáp. Hồi lâu nàng mới : “Bởi vì kẻ đó năm bảy lượt dẫm giới hạn của . Hắn khiêu khích , thì chiến thôi.”
Ngọc Trường Không đưa tay bắt lấy một chiếc lá vàng rơi xuống đầu nàng, : “Tính một suất.”
“Đã kéo ngươi xuống nước , đổi ý rút lui thì sẽ đ.á.n.h ngươi đấy.” Tần Lưu Tây nhướng mày liếc .
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống, hắt trong mắt Ngọc Trường Không tựa như ánh lấp lánh. Hắn nàng , :
“Nơi hướng đến, là nơi hướng về. Nơi , cũng sẽ theo.”
(Hết chương 973)