Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 972: Cùng nhau tạo phản đi
Cập nhật lúc: 2025-11-30 00:01:32
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rượu qua ba tuần, Tần Lưu Tây ngắm những chiếc lá vàng rơi rụng từ cây bạch quả trăm tuổi trong sân, bỗng nhiên mỉm hỏi:
“Ngươi xem, phàm là nên đại sự, đều cần sự hy sinh ?”
Ngọc Trường Không cầm bầu rượu khựng , đáp: “Muốn đạt bất cứ thành tựu gì cũng đều sự đ.á.n.h đổi. Hoặc là hy sinh con , hoặc là từ bỏ tâm nguyện trong lòng. Giống như dùng chiến tranh để dựng nước, 'nhất tướng công thành vạn cốt khô', cũng là đạo lý .”
“Cũng .” Tần Lưu Tây chuyển đề tài: “Cho nên, g.i.ế.c Phật.”
Đó là một vị cao tăng đắc đạo thể kết xá lợi tử. Nếu ông tự nguyện viên tịch, hẳn cũng sẽ thành Phật chứ?
Ngọc Trường Không rót đầy chén rượu cho nàng: “Hẳn là ông lý do để c.h.ế.t.”
Thư Sách
“Ông chờ đến g.i.ế.c, và cũng chỉ thể là , vì thương sinh.” Tần Lưu Tây uống cạn một chén, tiếp: “Vì thiên hạ thương sinh, sư phụ c.h.ế.t, một vị cao tăng đắc đạo cũng c.h.ế.t. Đây chính là đại nghĩa mà họ theo đuổi ? Không tiếc hy sinh bản ?”
Ngọc Trường Không nàng: “Vậy ngươi vì trở về?”
Tần Lưu Tây ngẩn , .
“Lý do ngươi trở về, chính là đáp án.”
Tần Lưu Tây ngẫm nghĩ câu hồi lâu, bật : “Ta đúng là lá che mắt .”
“Ngươi là loại hễ ai dẫm điểm mấu chốt của thì sẽ gặp thần sát thần, gặp Phật g.i.ế.c Phật. Thương xuân bi thu (sầu não vì cảnh vật) là tính cách của ngươi.” Ngọc Trường Không .
Tần Lưu Tây khẽ: “Cũng đúng. Vậy Trường Không công tử, hứng thú cùng đ.á.n.h một ván cờ lớn ?”
“Ngươi .”
Tần Lưu Tây kể những lời nàng với Công Bá Thừa cho .
Hủy La diệt thế, thì nàng sẽ cứu thế. Muốn cứu thế, hết dựng cái gánh hát rong lên , bọn họ sẽ tự thúc đẩy ván cờ .
Ngọc Trường Không là mưu sĩ nàng định tiến cử cho Tề Khiên, giúp gây dựng đại nghiệp.
Nếu gánh hát rong dựng thành mà vẫn t.h.ả.m bại, thì tức là ông trời về phía chính đạo. Vậy thì cùng hủy diệt luôn !
Tần Lưu Tây híp mắt mây đen cuồn cuộn đỉnh đầu, dường như tiếng sấm rền đang chực chờ bùng nổ.
Có bản lĩnh thì đ.á.n.h c.h.ế.t , kết thúc luôn đại kết cục tại đây!
Gió thổi qua, mây đen tan biến.
Ngọc Trường Không ngờ mấy năm gặp, gặp nàng buông lời kinh như .
“Cho nên, ngươi đây là đang mời cùng tạo phản ?” Ngọc Trường Không nhướng mày.
Tần Lưu Tây nghiêm trang đáp: “Nói bậy, chúng cùng lắm là bình định thiên hạ thôi.”
Ngọc Trường Không xoay xoay chén rượu trong tay, hừ một tiếng: “Ta tin ngươi mới lạ.”
Tần Lưu Tây gõ gõ mặt bàn: “Thế ?”
“Làm!”
Tạo phản ư? Chuyện thú vị như , thể thiếu phần . Con cháu Ngọc thị chọn hiền tài mà phò tá, để xem thể phò tá một bậc đế vương .
“Lão sư.”
Tần Lưu Tây thẳng dậy, về phía thiếu niên đang ở cổng viện. Đối phương cũng nàng, bốn mắt chạm . Thiếu niên bỗng nhiên ngẩn , ngốc nghếch nàng.
Ngọc Trường Không : “Trưởng tỷ con đến , .”
Tần Minh Ngạn ba bước thành hai lao tới, buột miệng chất vấn với vẻ lo lắng: “Mấy năm nay trưởng tỷ thế, một chút tin tức cũng gửi về.”
Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Gan to nhỉ, dám chất vấn cả . Có thấy lớn nên nghĩ sẽ đ.á.n.h nữa ?”
Tần Minh Ngạn há miệng, mím môi . Tỷ giỏi thì đ.á.n.h !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-972-cung-nhau-tao-phan-di.html.]
Ngọc Trường Không khẽ: “Ta bảo chuẩn cơm trưa.”
Hắn ngoài, nhường gian cho hai chị em.
Tần Minh Ngạn bước tới, : “Tỷ một cái là mất tăm mấy năm trời, tin tức gì cả, đều nhớ tỷ.” Kể cả .
“Ngồi .” Tần Lưu Tây chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Ta bế quan mấy năm thôi mà. Người tu đạo bế quan là chuyện bình thường, các cũng nên quen dần . Con đường của và các , chung quy là khác biệt. Có , cuộc sống vẫn cứ trôi qua như thường thôi.”
Sắc mặt Tần Minh Ngạn trắng bệch, trong lòng hốt hoảng. Đây là ý vạch rõ giới hạn với bọn họ ?
“Nghe đỗ tú tài . Chẳng đây lừa Tiểu Ngũ thi khoa cử , giờ tự dấn con đường , thần thám phá án nữa ?” Tần Lưu Tây hỏi.
Tần Minh Ngạn đáp: “Vẫn chứ. lão sư ... đúng , bái Trường Không thầy.”
“Hời cho tiểu t.ử nhà .”
Tần Minh Ngạn cong môi : “Lão sư bảo, đặt hết hy vọng khác mới là trách nhiệm với bản . Đệ phá án, dựa khoa cử cũng , nhưng nếu đỗ đạt tiến sĩ, lựa chọn và con đường của sẽ rộng mở hơn. Nếu chỉ dựa năng lực tiểu (nhân viên quèn), độ cao đạt cũng hạn. Làm thành tích khi khác nẫng tay , mãi mãi đè đầu cưỡi cổ, quyền lên tiếng.”
Ngọc Trường Không , phân ba bảy loại là chân lý ngàn đời đổi. Có xuất , việc chắc chắn sẽ bớt đường vòng.
Quả thật, thể màng danh lợi, quan tâm đến hư danh, chỉ thuần túy thích phá án. đến một ngày nào đó, nếu danh tiếng của thể khiến khác kiêng kị, thể bảo vệ những bảo vệ thì ?
Con là động vật sống theo bầy đàn, thể nào chỉ lo cho mỗi bản , nhất là nhiều vướng bận như .
Khoa cử chỉ là bước đệm để con đường của rộng mở hơn. Đỗ tiến sĩ , thể quan, nhưng gì thì cái danh tiến sĩ cũng khiến tin phục hơn.
Tần Minh Ngạn suy tính , cũng đủ năng lực bảo vệ nhà, nên lật đổ suy nghĩ . Thi thì thi, đỗ quan thần thám nhàn vân dã hạc thì tùy ý .
Tần Lưu Tây xong gật gù: “Công lực tẩy não của Ngọc Trường Không cũng ghê gớm thật. Ở Ngọc thị mấy năm, học hành thế nào ?”
“Ngọc thị hổ là đại tộc ẩn thế, thầy giáo trong tộc họ so với đại nho bên ngoài cũng kém cạnh gì. Nhờ phúc của tỷ mà lão sư đối với dốc lòng truyền thụ.” Tần Minh Ngạn một cái, dè dặt hỏi: “Tỷ còn bế quan nữa ?”
“Tạm thời thì .” Tần Lưu Tây cằm lún phún râu xanh, : “Đệ nên thành ?”
Mặt Tần Minh Ngạn nóng bừng lên: “Gấp gì chứ, mới mười bảy. Nam nhi lập nghiệp thành gia khối đấy. Lão sư sắp tam thập nhi lập (30 tuổi) mà còn thành gia, vẫn là lão quang côn (lính phòng ), ai gì ?”
Lão quang côn định bước sân: “...”
Học trò đại nghịch bất đạo thế , dám thầy lưng, nên đoạn tuyệt quan hệ nhỉ?
Tần Lưu Tây : “Ngọc Trường Không kiếp cô độc cả đời, cũng định học theo ?”
“Hả? Không đến mức đó chứ?” Tần Minh Ngạn sửng sốt. Đó là Trường Không công t.ử đại danh đỉnh đỉnh, như trích tiên hạ phàm, các cô nương gả cho xếp hàng dài dằng dặc chứ.
“Ta mà lầm thì tự chọc mù hai mắt .” Tần Lưu Tây khẩy. Ngọc Trường Không tướng mạo của kẻ góa bụa cô độc khi về già. Tiếc cho cái vẻ ngoài xuất chúng , nếu sinh con chắc chắn sẽ .
Tần Minh Ngạn : “Vậy cũng , sẽ phụng dưỡng tuổi già, lo liệu hậu sự, bê bát hương cho lão sư.”
Ngọc Trường Không mới 26 tuổi trù ẻo để học trò lo hậu sự, ha hả: “Ta cảm ơn con nhiều nhé!”
Hắn bước , mặt đen sì quát: “Lão quang côn gọi các ngươi ăn cơm!”
(Hết chương 972)