Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 969: Nàng không thích, thì ngươi chẳng là cái thá gì cả
Cập nhật lúc: 2025-11-29 05:29:43
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu tổng quản tiễn Tần Lưu Tây , thấy Công Bá Thừa vẻ mặt vui, trong lòng kinh ngạc. Tần Lưu Tây mất tích mấy năm nay đột ngột tìm đến, chủ t.ử đáng lẽ vui mừng khôn xiết mới đúng. tiễn , mặt chủ t.ử đen như đ.í.t nồi thế ? Chẳng lẽ là vì Liễu thị tự ý xuất hiện?
Hắn cẩn thận dâng chén cho Công Bá Thừa. Công Bá Thừa cầm lấy, kịp uống ném toẹt ngoài.
Triệu tổng quản càng thêm lo lắng.
“Bên chỗ Liễu thị, hết đám hầu hạ , dùng bộ bà t.ử ( hầu gái lớn tuổi), canh chừng ả cho kỹ.” Công Bá Thừa sầm mặt lệnh.
Triệu tổng quản dám hỏi nhiều, lập tức nhận lệnh.
Hắn theo Công Bá Thừa nhiều năm, là tâm phúc tuyệt đối, luôn coi mệnh lệnh của chủ t.ử như thánh chỉ. Liễu thị là cái thá gì chứ? Đừng hiện tại ả là gì cả, cho dù ả danh chính ngôn thuận Công Bá phu nhân, nếu Công Bá Thừa chèn ép, ả cũng đừng hòng gây chút sóng gió nào.
“Vậy còn chuyện hôn sự?”
Vốn dĩ lão gia nể mặt đứa con trong bụng, thấy Liễu thị cũng điều lời nên định cho ả một danh phận. với thái độ của lão gia, e là chuyện hôn sự coi như bỏ.
Công Bá Thừa liếc mắt , lạnh lùng : “Không cần nhắc nữa. Đợi sinh con xong, ả . Cho ả một khoản của hồi môn hậu hĩnh, nếu ả chịu lấy chồng thì tìm cho ả một căn nhà ở Giang Nam để an hưởng tuổi già.”
Ban đầu định để đứa trẻ sinh từ bụng cả cho danh chính ngôn thuận, nên mới tính chuyện cho Liễu thị một danh phận. danh phận còn đến tay, chỉ tin Công Bá Thừa gặp một cô nương lạ mặt là ả vội vàng chạy đến thị uy, toan tính nhỏ nhen lộ rõ mồn một, thật khiến chán ghét.
Công Bá Thừa đến tuổi mới con, chứng tỏ quá coi trọng việc nối dõi tông đường. Nếu thì sớm cưới vợ sinh con, đến lượt Liễu thị?
Còn chuyện đứa trẻ sinh danh phận chính thống , thì hề gì? Là con vợ cả thì dệt hoa gấm, còn nếu , thì chỉ riêng cái mác "con trai độc nhất của Công Bá Thừa" cũng đủ nặng ký .
Triệu tổng quản cảm thấy cần nhắc nhở Liễu thị đừng tự tìm đường c.h.ế.t, bèn hỏi: “Có Thiếu quan chủ gì ạ?”
“Sư phụ nàng qua đời, giờ gọi là Quan chủ .” Nhắc tới Tần Lưu Tây, sắc mặt Công Bá Thừa dịu đôi chút.
Triệu tổng quản tinh ý nhận , thầm nghĩ chủ t.ử vui lòng thì cứ nhắc đến vị đại tiểu thư , , giờ tôn xưng là Quan chủ mới đúng.
Công Bá Thừa : “Ngươi cũng thấy nàng bây giờ đấy. Tuy vẫn cách ăn mặc đó, nhưng ai cũng nàng là con gái. Ta đang bàn chuyện với nàng ở đây, Liễu thị vác mặt đến, tâm tư thế nào ai mà chẳng rõ? Mà nha đầu Tiểu Tây là thế nào, ngươi theo bao năm nay chắc cũng hiểu rõ nhất.”
“Lão nô tất nhiên . Nếu nàng giống như những cô nương thế tục tầm thường, ngài càng đỡ lo nghĩ.” Cứ dùng bạc là giải quyết hết.
Tần Lưu Tây màng những thứ đó. Nàng thích tích góp tiền vàng để đúc tượng, xây tháp cho sư môn, nhưng tất cả đều do chính sức nàng chứ nhận của ai. Nàng coi trọng nhân quả.
“Vậy ngươi cũng bản lĩnh của nàng đấy.” Công Bá Thừa lạnh: “Với tính cách của nàng, sắp cha, gặp mặt đứa trẻ, thể nào gì. nàng câu nào ? Liễu thị là thế nào, nàng liếc mắt cái là thấu. Thái độ lãnh đạm của nàng chứng tỏ Liễu thị lọt mắt xanh của nàng.”
Tần Lưu Tây sẽ vô cớ ghét bỏ ai, kể cả của . Liễu thị đang m.a.n.g t.h.a.i con của mà nàng đối xử lạnh nhạt như , chẳng nhân phẩm ả vấn đề ?
Triệu tổng quản gật đầu tán đồng: “Quả thật là . Lúc nãy tiễn nàng ngoài, nàng còn thuận tay bắt mạch cho , đổi đơn t.h.u.ố.c điều dưỡng, còn tặng hai lá bùa nữa.”
Công Bá Thừa: “...”
Chính còn hưởng cái đãi ngộ !
Thấy mặt chủ t.ử đen sì, Triệu tổng quản lỡ lời kéo thù hận, bèn c.ắ.n răng lấy một lá linh phù, cung kính dâng lên bằng hai tay, lành: “Chắc là ngài quên đưa cho ngài thôi. Đây ạ, ngài đưa một lúc hai lá mà.”
Công Bá Thừa hừ một tiếng, nhận lấy lá bùa, lệnh: “Chuẩn , cho đến Nam huyện thuộc phủ Ninh Châu kiểm kê các mối ăn ở đó. Ngoài ...”
Hắn dặn dò một loạt việc, Triệu tổng quản mà kinh hãi. Không Quan chủ gì với chủ t.ử mà xem chừng chủ t.ử đang định chơi một ván cờ lớn.
Đợi Triệu tổng quản lui xuống, Công Bá Thừa mân mê lá linh phù trong tay, bực bội lẩm bẩm: “Đồ nhóc con vô lương tâm, chẳng qua là mắt mù nhầm thôi, cần trào phúng im lặng thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-969-nang-khong-thich-thi-nguoi-chang-la-cai-tha-gi-ca.html.]
Hắn thở dài, cất lá bùa túi áo, sờ lên miếng ngọc phù đeo cổ. Đó mới thực sự là vật bảo mệnh của .
Bên phía Liễu thị, ả đang sợ hãi tột độ.
Ả ngờ chỉ vì mang đĩa điểm tâm đến mà Công Bá Thừa nổi trận lôi đình, những lời nặng nề đến thế.
Mặt cắt còn giọt máu, ả ôm bụng bầu, nhớ lời : Không nhất thiết là đứa bé . Điều đó chứng tỏ đối với , đứa con cũng mà cũng chẳng .
Phải , Công Bá Thừa là nhất phú thương Đại Phong, sinh con cho xếp hàng dài hết. bao năm qua vẫn con cái, hoặc là thể sinh, hoặc là sinh. giờ ả thai, chứng tỏ " thể", mà là " ".
Đã , thể để tâm xem đứa bé là cốt nhục duy nhất của ? Không đứa thì sẽ đứa khác.
Liễu thị cũng vì hồ đồ nhất thời. Nghe hầu lão gia tiếp một vị cô nương coi trọng, ả sốt ruột và tò mò nên mới xách hộp đồ ăn đến thám thính. Dù ả tuy m.a.n.g t.h.a.i con của nhưng vẫn là Công Bá phu nhân chính thức, sợ khác nẫng tay .
Không ngờ rằng, ả sai một nước cờ.
Khi Triệu tổng quản dẫn đến bộ hầu trong viện, Liễu thị cảm thấy bụng đau âm ỉ.
“Ta... gặp lão gia.”
Triệu tổng quản ngăn ả , mặt chút biểu cảm: “Cô nương nhất đừng loạn. Nếu sảy mất đứa bé thì cô nương chẳng còn gì .”
Sắc mặt Liễu thị trắng bệch, trừng mắt : “Ngươi... ngươi gọi là gì?”
Từ khi thai, Triệu tổng quản luôn gọi ả là phu nhân, giờ đổi thành cô nương.
Triệu tổng quản lạnh lùng : “Chủ t.ử dặn, khi sinh con xong, cô nương sẽ xuất giá. Ngài sẽ cho cô một khoản hồi môn hậu hĩnh. Nếu cô lập nữ hộ (sống độc ), ngài sẽ sắp xếp cho cô về Giang Nam dưỡng già. Nơi đó phong cảnh hữu tình, sông nước hiền hòa, thích hợp để sinh sống.”
Liễu thị lảo đảo, bám bàn mới vững, thể tin nổi: “Còn chuyện hôn sự...”
“Trước thấy cô nương ngoan ngoãn lời, nể tình đứa bé nên chủ t.ử mới định cho cô nương một danh phận. tâm cô nương lớn quá, còn dám vượt quyền.” Triệu tổng quản ả lạnh lùng: “Không ai cũng coi trọng vật chất và cái danh phận Công Bá phu nhân như cô nương . Vị cô nương mà cô gặp, chủ t.ử coi như con gái ruột, ở Công Quán nàng chính là đại tiểu thư. Nếu nàng cả cái cơ nghiệp , chủ t.ử cũng sẽ hai tay dâng lên ngay lập tức. Bởi vì nàng , sẽ Công Bá Thừa ngày hôm nay, hiểu ? Nàng thích cô, thì cô chẳng là cái thá gì cả!”
Mắt Liễu thị tối sầm , bụng quặn đau dữ dội, ả ôm bụng rên rỉ đau đớn.
một ly, một dặm.
(Hết chương 969)
Thư Sách