Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 964: Ta dám muốn làm gì thì làm
Cập nhật lúc: 2025-11-29 04:10:30
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy tờ hôn thư, La Khải kinh hãi giận dữ. Chuyện quả thực quá hoang đường! Hắn gì mà ép buộc kết duyên với khác, đối phương còn con nhà lành mà là kỹ nữ lầu xanh. Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục tột cùng đối với .
La Khải nắm chặt tờ hôn thư, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì tức giận.
Thiệu Minh bước tới xem xét, sắc mặt cũng biến đổi liên tục. Hôn thư là thứ quan trọng, đó ghi rõ sinh thần bát tự của cả nam và nữ. Có hôn thư trong tay, cũng đồng nghĩa với việc thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, luật pháp công nhận.
Và tờ hôn thư của La Khải , đầy đủ và hợp lệ.
“Chuyện ... La , rốt cuộc là ?” Thiệu Minh ngơ ngác hỏi. La Khải mới mười tám tuổi, hề đính hôn, chuyện cả thư viện ai cũng . Vậy mà giờ đây lòi một tờ hôn thư, còn cả tóc tết uyên ương, quả thực khiến rợn tóc gáy.
“Có hôn thư, tóc kết tóc, trời đất chứng giám các ngươi là phu thê. Nàng đến tìm ngươi động phòng hàng đêm cũng là lẽ thường tình, chẳng gì sai cả.” Tần Lưu Tây thản nhiên chỉ tay Lương Diệu Tổ.
Mọi theo phản xạ sang, lập tức nổi da gà, vội vàng dạt hết về phía Tần Lưu Tây.
Lúc , Lương Diệu Tổ đang uốn éo tạo dáng, một tay nâng lên vuốt nhẹ tóc mai, ánh mắt lúng liếng đưa tình. Sự lả lơi nếu ở một cô nương thì chắc khối nam nhân mê mệt đến nhũn cả xương.
khổ nỗi, đang hành động đó là một gã đàn ông! Một gã đàn ông ẻo lả, ẽo ợt còn hơn cả "thỏ nhi gia" (trai bao), bảo thấy buồn nôn?
Từ "đoạn tụ" (đồng tính luyến ái) ai cũng , nhưng những mặt ở đây chẳng ai sở thích đó. Nhìn bộ dạng Lương Diệu Tổ bây giờ, bọn họ hổ kinh hãi.
“Lương Diệu Tổ, ngươi cái trò gì thế hả?” Thiệu Minh nuốt nước bọt, quát lớn.
‘Lương Diệu Tổ’ chỉ chằm chằm La Khải, miệng hé mở, thốt một tiếng ngọt xớt: “La lang...”
Á á á!!!
Nghe thấy giọng nữ nũng nịu phát từ miệng một gã đàn ông, đám học trò như phát điên, chen chúc trốn lưng Tần Lưu Tây.
Cái quái gì thế ?
Tần Lưu Tây nhạo. Đây chính là đám văn nhân học sĩ luôn miệng "tử bất ngữ quái lực loạn thần" đấy ?
Sắc mặt La Khải biến đổi kịch liệt. Giọng giống hệt giọng trong mơ mỗi đêm.
“Ngươi là ai?” Hắn trắng bệch mặt chất vấn: “Tại hại ?”
“La lang, chúng là phu thê kết tóc, lạnh nhạt với Kiều Kiều như thế?” ‘Lương Diệu Tổ’ giả vờ đau lòng che nửa khuôn mặt, ánh mắt đầy ai oán.
“Nói bậy! Ta căn bản quen ngươi. Là ngươi đêm nào cũng lẻn giấc mơ của , dụ dỗ chuyện hoan lạc!” La Khải giận dữ quát.
‘Lương Diệu Tổ’ khanh khách: “La lang , trâu uống nước đè đầu trâu xuống ? Ta dụ dỗ , cũng phối hợp mới thành chuyện chứ. Rõ ràng là tình nguyện, sướng cả đôi bên, giờ đổ hết cho ?”
La Khải hổ c.h.ế.t.
Đạo lý đều hiểu, nhưng toạc mặt bao nhiêu thế , thật sự còn mặt mũi nào nữa.
Hơn nữa, động, hề gì. Nếu khác bày mưu tính kế, dính cái gọi là "dụ dỗ" ?
Tần Lưu Tây búng tay một cái, một tia thuật pháp b.ắ.n ‘Lương Diệu Tổ’. Ả hét lên t.h.ả.m thiết, lùi vài bước, Tần Lưu Tây với ánh mắt hận, độc địa sợ hãi.
“Dám kiêu ngạo mặt thế , tưởng ngươi nhập xác tên là hết cách với ngươi ?” Tần Lưu Tây lạnh lùng liếc ả: “Ta động đến ngươi là để ngươi thành thật khai báo chuyện hôn thư với La thiện nhân. Đừng ở đây năng lung tung, uốn éo trò. Chọc giận , đ.á.n.h cho ngươi hồn phi phách tán đấy.”
Đám học trò cứng đờ . Nhập... nhập xác ?
“Ngươi dám? Ta và La Khải hôn thư đàng hoàng!” ‘Lương Diệu Tổ’ rít lên chói tai: “Trời đất đều thừa nhận quan hệ của chúng . Dù cưới thêm ai thì cũng chỉ là vợ kế. Nếu đồng ý mà ngươi cố tình chia rẽ, nhân quả nghiệp chướng cũng chẳng gì .”
“Ngươi thể thử xem dám .” Tần Lưu Tây tủm tỉm ả: “Ngươi tưởng đang thương lượng với ngươi ? Ta là đang thông báo cho ngươi đấy.”
‘Lương Diệu Tổ’ lùi thêm hai bước, vẻ mặt đầy đề phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-964-ta-dam-muon-lam-gi-thi-lam.html.]
Tần Lưu Tây rõ ràng đang , nhưng nụ khiến ả cảm thấy kinh hãi và lạnh lẽo thấu xương.
Nàng dám thật!
Thư Sách
“Ngươi sợ quy tắc trời đất giáng xuống đầu ? Ngay cả thiên sư cũng dám gì thì !” ‘Lương Diệu Tổ’ cố vẻ cứng cỏi.
Tần Lưu Tây rũ mắt: “Thiên sư khác dám, nhưng dám! Hơn nữa, ngươi với là vợ chồng ? Đồ hổ, đây rõ ràng là lừa hôn!”
‘Lương Diệu Tổ’ mắng đỏ mặt, hồi lâu mới cãi cố: “Dù thế nào thì cũng coi là nương t.ử của .”
“Thế thì hết chuyện để .” Tần Lưu Tây rút từ tay áo một thanh kiếm gỗ đào nhỏ, c.h.é.m thẳng về phía ả.
Xèo.
Trên ‘Lương Diệu Tổ’ bốc lên một tầng khói nhẹ. Sau đó, tất cả đều tận mắt thấy lờ mờ hiện một khuôn mặt phụ nữ quyến rũ đang giãy giụa dữ dội, tiếng la hét chói tai vang lên.
Đám học trò mặt cắt còn giọt máu, chân run như cầy sấy.
Đây là chướng nhãn pháp (ảo thuật che mắt) thôi đúng ? Nhất định là ! Mục đích là để phá hủy tam quan chính trực của bọn họ, ép bọn họ tin chuyện quái lực loạn thần.
mà, mặc kệ nó là cái quỷ gì, bọn họ chỉ rời khỏi nơi ngay lập tức. Khổ nỗi chân run quá, bước nổi.
“Ngươi... ngươi sợ g·iết c·hết tên ?” ‘Lương Diệu Tổ’ chỉ xác đang chiếm giữ.
Tần Lưu Tây thong thả bước tới, múa một đường kiếm hoa mắt, thản nhiên : “Tùy ngươi thôi. Dù cũng chẳng lành gì, chính là kẻ thúc đẩy vụ lừa hôn mà. nếu ngươi g·iết thì sẽ thành ác quỷ, lúc đó càng lý do chính đáng để tiêu diệt ngươi! Nhanh lên, cho một cái cớ để tay mà gánh chút nhân quả nào !”
‘Lương Diệu Tổ’ sự hưng phấn trong giọng của nàng, cả run lên bần bật. Con ả là đồ biến thái!
Đám học trò cũng biến sắc. Nàng quan tâm đến mạng sống của Lương Diệu Tổ ?
Tần Lưu Tây giơ kiếm gỗ đào lên. ‘Lương Diệu Tổ’ hét lên thất thanh: “Ta ! Ta ! Tất cả đều do tên Lương Diệu Tổ !”
Ả vốn họ Ngô, nghệ danh là Kiều Kiều. Tuy đầu bảng của Bách Hoa Viện nhưng cũng khá tiếng tăm. Ả quen Lương Diệu Tổ là do chải đầu, thường xuyên đến Bách Hoa Viện giúp các cô nương tóc. Vì cùng họ Ngô nên hai càng thiết hơn, ả còn gọi là tỷ tỷ.
Hè năm nay, ả mắc bệnh nhiệt, sức khỏe suy kiệt. Lương Diệu Tổ lén lút cùng đến thăm, sẽ giúp ả tìm một mối hôn sự , để khi c.h.ế.t ả cô đơn một . Sau đó lấy sinh thần bát tự của ả, cắt một lọn tóc và một móng tay để lập hôn thư.
“...Sau khi c.h.ế.t, linh hồn lìa khỏi xác nhưng thể đầu thai, lấy hôn thư vật trung gian để trú ngụ. Lương Diệu Tổ đem gói đồ chôn ở đầu giường La lang. Loại như chúng , cơ hội tìm phu quân t.ử tế quá ít ỏi, huống hồ đây là sách, là tú tài công. Đó là phúc khí tu mấy kiếp mới !”
Tần Lưu Tây châm chọc: “Tu mấy kiếp mà phúc khí đến mức lưu lạc phong trần ?”
Ngô Kiều tức nghẹn họng, thèm để ý đến nàng nữa, đầu La Khải với ánh mắt thâm tình: “Có hôn thư , La lang chính là phu quân của . Vợ chồng chính thức thì thể động phòng? Cho nên mới mỗi đêm tìm ân ái mặn nồng.”
Dạ dày La Khải vốn cuộn lên dữ dội, đến đây thì chịu nổi nữa, lao cửa nôn thốc nôn tháo.
Hắn thực sự cho ghê tởm đến tận cổ !