Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 961: Ta thiếu đức lớn, người trông miếu
Cập nhật lúc: 2025-11-29 03:22:22
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dẫn Sát Nguyên T.ử trở miếu Thành Hoàng, Tần Lưu Tây còn cố ý mua thêm một con gà , kèm theo một vò rượu nhỏ do chính tay nàng ủ , dâng lên kính Thành Hoàng sư phụ.
“Rượu thơm thật, ngọt dịu vô cùng, hình như uống ở thì .” Thành Hoàng híp mắt thưởng thức, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Tần Lưu Tây thầm nghĩ, ông đương nhiên là uống , còn uống ít nữa chứ, là trộm uống của nàng.
Thành Hoàng sang Sát Nguyên T.ử đang ngơ ngác, hỏi: “Tên ngốc là ai đây? Ái chà, linh hồn tổn thương ? Để xem nào... chậc chậc, là do dùng thuật sưu hồn (tra xét linh hồn), thật đáng thương. Kẻ nào mà thất đức thế ?”
Tần Lưu Tây đang định rót thêm rượu cho ông thì khựng , lạnh một tiếng, đóng nắp vò rượu cái cạch, chút rượu còn sót trong bầu cũng chẳng thèm rót nữa.
Uổng công cúng dường cho ông!
Thành Hoàng ngớ : “Sao rót tiếp?”
“Vì thất đức!”
Thành Hoàng: “?”
Cô nương sở thích tự mắng ?
Ông dè dặt hỏi: “Này... ai chọc giận ngươi thế?”
Mặt mũi đổi nhanh như chong chóng, đúng là con nít ranh.
“Cái chuyện thất đức đó là do đấy!” Tần Lưu Tây chỉ Sát Nguyên Tử.
Thế thì hổ .
Thành Hoàng ho khan hai tiếng, con gà và vò rượu mặt, nghiêm giọng một cách đầy chính nghĩa: “Vậy thì chắc chắn tên chuyện gì đó khiến trời dung đất tha .”
“ , suýt nữa hại c.h.ế.t sư phụ .”
Thế thì đúng là thù đội trời chung .
“Vậy ngươi mang đến đây gì?” Thành Hoàng thấy thái độ của Tần Lưu Tây giống xử t.ử Sát Nguyên Tử.
Tần Lưu Tây : “Sau sẽ là trông coi miếu thờ phụng thần, cho đến ngày trút thở cuối cùng.”
Thành Hoàng sửng sốt.
Nói cách khác, sẽ là ông từ của miếu Thành Hoàng .
Sát Nguyên T.ử tượng thần, bước lên hai bước, đặt tay lên tượng, khẽ nhắm mắt .
Thành Hoàng lập tức cảm nhận ý niệm thông thần và thỉnh thần của . Tuy đầu óc vẻ ngốc nghếch nhưng đạo hạnh cũng tồi.
Ông kết nối thần thông với Sát Nguyên Tử. Trong cõi hư vô, Sát Nguyên T.ử quỳ xuống mặt ông, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Trong lòng Thành Hoàng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, theo bản năng đưa tay đỡ dậy: “Đứa trẻ ngốc, cần gì thế.”
Tần Lưu Tây khoanh tay ngực, hừ nhẹ một tiếng.
Hồi lâu , Sát Nguyên T.ử thu tay , đôi mắt sáng lấp lánh Tần Lưu Tây.
“Từ nay về , ngươi chính là trông coi miếu . Cho đến khi ngươi c.h.ế.t, cũng ở đây trông coi miếu thờ phụng thần, để kẻ nào bất kính sỉ nhục thần linh.” Tần Lưu Tây : “Ngươi bằng lòng ?”
Sát Nguyên T.ử gật đầu thật mạnh: “Ta bằng lòng.”
“Đi dọn dẹp một gian phòng để ở .” Tần Lưu Tây hất cằm hiệu.
Sát Nguyên T.ử ngoan ngoãn như một cái máy, lập tức dọn dẹp.
“Đại sư.”
Tần Lưu Tây , thấy Lại Tam tay xách một cái giỏ tre đựng đồ cúng, bèn : “Đến .”
Lại Tam vẻ mặt đầy cảm kích: “Mẹ tụi nhỏ khỏe hơn nhiều , đến dâng hương dập đầu tạ ơn Thành Hoàng gia.”
Tần Lưu Tây tránh sang một bên, bày biện đồ cúng, cung kính quỳ lạy dập đầu. Nàng thấy Thành Hoàng tít mắt, khẽ gật đầu hài lòng.
Đợi Lại Tam dậy, Tần Lưu Tây dặn dò: “Tin tức miếu Thành Hoàng linh nghiệm, ngươi nhớ ngoài truyền cho rộng rãi .”
Lại Tam ngẩn .
“Hương khói miếu Thành Hoàng càng thịnh vượng, Thành Hoàng gia sẽ càng linh thiêng, ngươi cũng hưởng phúc lây, chẳng ?”
“Vâng , ngài yên tâm, chuyện 'cò mồi' rành lắm.” Lại Tam nịnh nọt, xoa xoa tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-961-ta-thieu-duc-lon-nguoi-trong-mieu.html.]
Tần Lưu Tây liếc xéo : “Chút vàng bạc đó núi vàng núi bạc, mà dù là núi vàng thì miệng ăn núi lở cũng hết. Ngươi tính đường lui cho , cứu một hai , chắc thứ ba .”
“Đại sư yên tâm, đang tìm việc . Vợ cũng bảo đợi nàng hết cữ sẽ bánh bao bán, bánh bao nàng ngon lắm.”
Tần Lưu Tây gật đầu. Cửa miếu tối sầm , bước . Là phụ nữ đến cầu nguyện, cùng là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam dìu đỡ nữ, nét mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Ôi chà, đại sư cũng ở đây ạ. Đại sư phán như thần, con dâu tin vui thật . Hôm nay cả nhà đến lễ tạ thần đây.” Người phụ nữ quanh, hỏi: “Ơ, nhưng hòm công đức trong miếu ?”
Thành Hoàng bực dọc mách với Tần Lưu Tây: “Còn nữa, đồ cúng của còn trộm mất, hòm công đức chắc chắn là đám ăn mày, dân chạy nạn bên ngoài đập nát . Bọn họ chẳng sợ thần phật ma quỷ trừng phạt gì sất.”
Tần Lưu Tây với phụ nữ: “Thiện nhân tấm lòng bao la, tiền dầu đèn cứ đặt lên bàn thờ , lát nữa sẽ một cái hòm công đức mới.”
Người phụ nữ bảo con trai con dâu bái thần, còn bà lấy từ túi tiền một nắm tiền đồng đặt lên bàn thờ. Thấy Tần Lưu Tây chằm chằm nắm tiền lẻ, bà chút ngượng ngùng, phân bua: “Đợi con dâu sinh nở tròn con vuông, sẽ đến tạ lễ, lúc đó sẽ thêm nhiều tiền dầu đèn công đức hơn.”
Tần Lưu Tây đáp: “Bái thần nhiều ắt thần phù hộ, thiện nhân cứ tùy tâm là .”
Thành Hoàng: Giọng điệu cứ sai sai thế nào nhỉ? Nàng đang chèo kéo tiền dầu đèn ?
Lại Tam xách giỏ về. Đợi gia đình phụ nữ khỏi, Tần Lưu Tây vội vàng dùng gỗ mua lúc đóng một cái hòm, ba chữ "Hòm Công Đức" lên , đặt ngay ngắn bàn thờ.
Sát Nguyên T.ử cũng quét dọn sạch sẽ trong ngoài miếu.
Lát , Lại Tam , phía còn dẫn theo một đàn ông trung niên trông giống quản gia.
“Đại sư, vị nhờ ngài chữa bệnh cho chủ nhân nhà ông .”
Người đàn ông trung niên Tần Lưu Tây, sửng sốt: “Có cả nữ đạo sĩ (khôn đạo) ông từ ?”
“Sao thể?” Tần Lưu Tây đáp: “Cần chữa bệnh hỏi chuyện, cứ mời thiện nhân đây, Thành Hoàng gia tự khắc phù hộ.”
Người đàn ông trung niên tượng Thành Hoàng uy phong lẫm liệt, khuôn mặt quá đỗi trẻ tuổi của Tần Lưu Tây, cảm giác cứ đáng tin cậy thế nào .
Lại Tam nhanh nhảu đỡ: “Trương quản sự, lừa ông . Vị đại sư bản lĩnh thực sự đấy. Vợ đặt một chân cửa t.ử mà còn ngài cứu sống mà.”
Trương quản sự nghĩ bụng đến đây thì thử xem , bèn : “Vậy để mời thiếu gia nhà .”
Tần Lưu Tây kê một chiếc bàn cũ góc miếu, bày giấy bút và gối kê tay . Vừa chuẩn xong thì Trương quản sự dìu một thanh niên xuất hiện ở cửa miếu.
“Nghiệp chướng to gan!” Thành Hoàng quát lớn, trong mắt dường như lóe lên kim quang b.ắ.n thẳng về phía cửa miếu.
Tần Lưu Tây nhướng mày sang. Thần quang chiếu thanh niên , chỉ thấy tiếng quỷ rú lên chói tai, một bóng đen hốt hoảng tháo chạy khỏi lưng .
“Thiếu gia, cẩn thận bậc cửa.” Trương quản sự dìu thanh niên bước .
Thanh niên mỉm với ông, bước trong. Nhìn thấy tượng Thành Hoàng khoác hoàng bào, hiểu cảm thấy gánh nặng tan biến, cả nhẹ nhõm hẳn.
“Đại sư, đây là thiếu gia nhà , gia chủ họ La.” Trương quản sự đẩy thiếu gia nhà lên .
Nhìn thấy Tần Lưu Tây, khuôn mặt xanh xao của La Khải ửng đỏ, bước chân ngập ngừng. Là một nữ đạo sĩ, bệnh của chút khó mở miệng.
“Lương y như từ mẫu, trong mắt đại phu phân biệt nam nữ, thiện nhân cần ngại ngùng.” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Chỉ là chút bệnh thận hư thất tinh (mộng tinh, di tinh) thôi mà.”
La Khải: “...”
Trương quản sự kinh ngạc tột độ: “Ngài còn bắt mạch mà ?”
Tần Lưu Tây giơ tay chỉ về phía Thành Hoàng: “Là Thành Hoàng gia ban cho bản lĩnh đấy. Các ngươi đến đúng chỗ , tìm đại phu bình thường e là trị bệnh .”
“Sao thế?”
Thư Sách
“Tự nhiên là vì thiện nhân nữ quỷ quấn chứ !” Tần Lưu Tây giải thích: “Vừa ngươi ở cửa, Thành Hoàng gia phát thần uy dọa ả chạy mất dép .”
La Khải và Trương quản sự : Lời ... giống mấy tay thần côn lừa đảo thế nhỉ?