Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 960: Đừng dại mà chống đối với vị tổ tông kia
Cập nhật lúc: 2025-11-29 03:22:21
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biết tin Tần Mai Nương về kinh thành, Tần Lưu Tây liền tranh thủ đến gặp bà một . Nhìn thấy nàng trở về bình an, Tần Mai Nương xúc động đến đỏ hoe mắt, liên tục hỏi thăm nàng mấy năm nay .
“Đại tẩu và nhớ con lắm, lo lắng yên. Con về , báo tin cho họ ?”
Tần Lưu Tây lắc đầu, đáp: “Chắc một thời gian nữa con mới kinh thành một chuyến.”
“Cũng . Mấy năm gặp, chắc họ nhớ con lắm.” Tần Mai Nương tiếp: “Cửa hàng mứt hoa quả vẫn con trông coi. Con chờ một lát, bảo chưởng quầy mang sổ sách đến cho con kiểm tra.”
“Không cần ạ. Cửa hàng đó con vốn dĩ cũng định giữ. Nếu lợi nhuận khá thì phiền ngài chuyển bạc cho Lý tổng quản, hoặc giúp con đổi hết thành gạo thóc để tích trữ.” Tần Lưu Tây ngăn .
Tần Mai Nương nhận lời, thở dài: “Chuyện sư phụ con, thật sự đáng tiếc quá.”
Tần Lưu Tây nhẹ: “Không ạ, sinh lão bệnh t.ử vốn là lẽ thường tình. Ngữ Yên lấy chồng ạ?”
Tần Mai Nương gật đầu, kể: “Là do Vu phu nhân mối, gả cho một gia đình ruộng học ở phủ thành, họ Miêu. Tuy gia cảnh giàu lắm nhưng nhà đơn giản, cha chồng hiền lành, cô em chồng tính. Chồng con bé cũng là cử nhân, tính tình đàng hoàng, chăm chỉ đèn sách. Ta chuẩn của hồi môn kha khá cho nó, cuộc sống cũng tạm . Nếu con rể phận, đỗ đạt tiến sĩ thì mới thật sự yên tâm.”
“Thế còn Ngữ Tình?” Tần Lưu Tây sang Tần Ngữ Tình đang bên cạnh: “Năm nay cũng cập kê nhỉ?”
Tần Ngữ Tình lí nhí gật đầu: “Đại biểu tỷ, cập kê .”
“Ta vốn dĩ định tái giá, lập nữ hộ (hộ khẩu nữ chủ). Ngữ Yên gả , Tình Nhi sẽ ở nhà kén rể, con cái sẽ mang họ Tần.” Tần Mai Nương tính toán đấy.
Tần Lưu Tây Tần Ngữ Tình đang cúi đầu đỏ bừng mặt vì ngượng, : “Hồng loan tinh ( chiếu mệnh nhân duyên) động, cũng cần vội. Kết hôn muộn chút, đợi tuổi tác lớn hơn, gân cốt phát triển cứng cáp thì sinh con cũng dễ dàng hơn.”
“Đại biểu tỷ!” Tần Ngữ Tình hổ đến mức chỉ chui đầu xuống đất.
Tần Mai Nương duyên phận con gái út tới thì chút tiếc nuối, nhưng cũng quá buồn. Dù năm nay mới cập kê, con gái lớn cũng coi là kết hôn muộn, con út muộn chút cũng chẳng . Như Tần Lưu Tây , sinh con muộn chút cho khỏe cũng .
Thời gian gấp gáp, bàn giao xong chuyện cửa hàng với Tần Mai Nương, Tần Lưu Tây liền rời . Nàng nán trong thành vì còn đảm nhiệm chức vụ ông từ ở miếu Thành Hoàng. khi về Nam huyện, nàng ghé qua đạo quan một chuyến.
“Ba năm nay, những lá bùa bình an và bùa chú dùng cho các buổi lễ lớn của đạo quan, con đều vẽ . Vị trí Thiếu quan chủ , con đủ tư cách .”
Tần Lưu Tây dẫn Đằng Chiêu mật thất, nơi chỉ dành cho thừa kế: “Nơi thờ phụng bài vị và mệnh bài của các vị tổ sư đời . Con là thừa kế đời , cần về sự tồn tại của nó.”
Đằng Chiêu gật đầu, kính cẩn dâng hương, vái lạy vài cái cắm lư hương.
“Còn đây là mệnh bài, đều chế tác bằng thuật pháp dùng m.á.u đầu tim và sinh thần bát tự, đại diện cho sinh mệnh của mỗi . Cũng giống như hồn đèn, đèn tắt mất, mệnh bài cũng sẽ vỡ vụn.” Tần Lưu Tây chỉ mấy tấm mệnh bài còn , giải thích: “Ý nghĩa của mệnh bài là để sống vận mệnh của liên kết với nó. Nếu thấy nứt vỡ, nghĩa là đó đang gặp nguy hiểm, hy vọng thể ứng cứu kịp thời, để nuối tiếc.”
Đằng Chiêu thoáng qua, thấy mệnh bài của Xích Nguyên sư tổ thu hồi.
Tần Lưu Tây kéo đến bên bàn đá khắc hình bát quái, dặn dò: “Đại Diễn Phệ Chiêm Thuật tiêu tốn lượng lớn tinh khí thần và linh lực. Con tuổi còn nhỏ, tùy tiện sử dụng thuật . Phải tu luyện căn cơ vững chắc mới là đường chính đạo. Nếu tu vi đủ mà cố dùng, linh lực đủ để thành quẻ bói, con sẽ phản phệ nặng.”
“Đồ nhi hiểu .” Đằng Chiêu ngượng ngùng : “Con cũng lợi hại đến mức thể dùng Đại Diễn thuật để bói toán .”
Tần Lưu Tây cong môi : “Đừng tự ti thế. Thiên phú của con , chỉ cần nỗ lực tu luyện thì tu vi sẽ ngày càng cao. Quá trình tu đạo định là dài đằng đẵng và khô khan, nhưng nếu con tìm điểm hứng thú, con sẽ phát hiện những điều kỳ diệu trong đó.”
Thư Sách
Đằng Chiêu gật đầu, mím môi hỏi: “Người dặn dò con nhiều như , định một rời ?”
“Sao con nghĩ thế?”
Đằng Chiêu cúi đầu im lặng.
“Ta chỉ là nghĩ đến dặn đến đó thôi. Yên tâm, sẽ lặng lẽ rời . Nếu con cùng, thể theo đến Thịnh Kinh.” Tần Lưu Tây : “Dù con cũng mấy năm gặp cha .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-960-dung-dai-ma-chong-doi-voi-vi-to-tong-kia.html.]
Đằng Chiêu nhíu mày: “Con là vì theo để học hỏi, chứ vì về thăm nhà.”
Cậu trời sinh tình cảm đạm bạc, thiết với nhà. Sau khi nhập đạo, tình cảm đó càng nhạt nhòa hơn. Người nhà họ Đằng với chỉ là cùng chung huyết thống, còn đường của mỗi khác . Mấy năm nay cũng chẳng bận tâm họ sống .
Tần Lưu Tây khuyên giải, chỉ xoa đầu , : “Đợi hương khói bên miếu Thành Hoàng định, sẽ đến đón con.”
“Vâng.”
Ra khỏi mật thất, Tần Lưu Tây với Thanh Viễn rằng nàng mang Sát Nguyên T.ử .
Thanh Viễn sửng sốt, rụt rè hỏi: “Hắn chỗ nào để , ngốc nghếch như thế, chẳng lẽ Quan chủ định đuổi ngoài ăn mày ?”
Mặt Tần Lưu Tây sầm . Hóa trong mắt , nàng là kẻ tàn nhẫn đến mức vứt bỏ một ngốc nghếch ?
“Miếu Thành Hoàng ở Nam huyện đang thiếu . Ta thể lúc nào cũng túc trực ở đó ông từ . Để qua đó trông coi là hợp lý nhất.” Tần Lưu Tây bực giải thích: “Hắn ngốc một chút, nhưng là vô dụng. Hắn thiên phú, những thứ học qua thể dùng theo bản năng. Trông coi một cái miếu Thành Hoàng là quá đủ .”
Ngày đó nàng chỉ dùng thuật sưu hồn với thôi. Tuy ảnh hưởng đến đầu óc nhưng đến mức biến thành kẻ đần độn. Nếu thực sự phế bỏ thì hôm đó thể tìm đến tận Thiên Sơn .
Thanh Viễn ngượng ngùng: “Trước sư phụ ý mang về quan, chỉ sợ ngài vô tình trái ý của xưa thôi.”
“Đừng giả vờ. Ta thấy ngươi rõ ràng là nghĩ vứt bỏ .” Tần Lưu Tây hừ một tiếng.
Thanh Viễn vội chối: “Làm gì chuyện đó.”
Tần Lưu Tây liếc Sát Nguyên T.ử đang xổm ở góc tường, : “Nếu thực sự gì thì ai cũng ngăn , kể cả lão đầu. Hắn nên thấy may mắn vì lão đầu bảo vệ.”
Nếu , Sát Nguyên T.ử sớm theo Xích Chân T.ử bạn , còn đây mà vẽ vòng tròn đất ?
Đã lão đầu bảo vệ thì đến địa bàn của lão đầu (miếu Thành Hoàng) để trông coi, hầu hạ lão đầu cũng là lẽ đương nhiên.
Có duyên phận thì còn hưởng sái chút thần quang. Nàng đang trải đường hoa cho đấy, thật .
Thanh Viễn tự thấy đuối lý, dám thẳng ánh mắt ngày càng sắc bén của Tần Lưu Tây. Hắn đến mặt Sát Nguyên Tử, ân cần dặn dò đủ điều, đại ý là lời, tuyệt đối đừng dại mà chống đối với vị tổ tông . Nếu nàng xử thì đến cũng chẳng xin tha .