Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 955: Luận về mắng người, nàng chưa từng thua!
Cập nhật lúc: 2025-11-29 02:00:39
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khí thế bức của Tần Lưu Tây chỉ khiến đám đông xung quanh run rẩy mà còn dọa Viên tú tài sợ đến mức ngã bệt xuống đất, mặt cắt còn giọt máu.
“Ngươi...” Viên tú tài nuốt nước bọt ừng ực. Hắn vốn chột , giờ thì đến cũng chẳng nên lời.
Tần Lưu Tây lạnh: “Nói chứ! Để xem ngươi thuê thi hộ , đó thủ tiêu như thế nào?”
Toàn trường ồ lên kinh ngạc.
Viên tú tài trố mắt kinh hoàng, mồ hôi lạnh túa như tắm: “Sao thể...”
Nhóm Chu tú tài với vẻ mặt thể tin nổi: “Viên , mau biện giải chứ!” Chẳng lẽ là sự thật ?
“Ta...”
Tần Lưu Tây chỉ tay một đứa bé gần đó, : “Con chạy báo quan, bảo rằng ở Thanh Bình Quan bắt một kẻ thuê thi hộ, mạo danh nhận công trạng, còn g.i.ế.c diệt khẩu.”
Đứa bé lập tức co giò chạy biến.
Viên tú tài thất kinh, gào lên: “Không! Ta ! Ngươi bậy! Ngươi là đồ yêu đạo, cố tình giở trò hãm hại ! Mau thả , nếu ...”
Lời dứt, ai đó tát bốp một cái mặt từ xa, đầu lệch sang một bên, ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Ngươi... ngươi đ.á.n.h ?” Chu tú tài sợ hãi lùi hai bước.
Tần Lưu Tây lạnh lùng: “Mắt ngươi mọc ở mà bảo đ.á.n.h ? Các ngươi ai thấy động tay ?”
Thư Sách
Mọi đều lắc đầu quầy quậy. Rõ ràng nàng cách cả bảy tám thước, chạm mà chạm.
nếu nàng động thủ, thì ai tát Viên tú tài?
Mọi khuôn mặt trắng bệch của Viên tú tài dần hiện lên mấy vệt ngón tay đỏ lựng, sống lưng ai nấy đều lạnh toát. Tổ sư gia ơi, giữa thanh thiên bạch nhật, địa bàn của ngài mà cũng quỷ dữ thế ?
Nhóm Chu tú tài cố trấn tĩnh: “T.ử bất ngữ quái lực loạn thần! Tất cả chỉ là ảo giác, là ngươi dùng tà thuật mê hoặc !”
“Đến nước mà các ngươi vẫn cố chụp mũ yêu đạo cho ? Vậy nên rằng đám sách các ngươi đều là lũ thị phi bất phân, đầu óc cỏ rác, chỉ giận cá c.h.é.m thớt lên vô tội ? Ta mặt dạy dỗ các ngươi mà cảm thấy hổ!”
“Ngươi... cưỡng từ đoạt lý! Quả nhiên là 'duy tiểu nhân dữ nữ t.ử nan dưỡng dã' (chỉ kẻ tiểu nhân và đàn bà là khó dạy bảo)!”
“Người nữ t.ử trong mắt ngươi, cũng chính là đây, đường đường là Quan chủ đương nhiệm của Thanh Bình Quan. Ta cứu hàng ngàn, việc thiện, phát cháo cứu đói cũng đếm xuể. Còn nam t.ử hán đại trượng phu như các ngươi thì gì?”
Tần Lưu Tây lạnh lùng chất vấn: “Thánh thượng mê luyện đan, xây Tiên Cung tốn kém, bỏ bê triều chính, ngòi bút của các ngươi dám chĩa mà mắng? Bút trong tay các ngươi, đường đến kinh thành Thịnh Kinh các ngươi , đường hoàng cung các ngươi cũng rõ. Nếu bất mãn với thánh thượng, với Quốc sư, dùng ngòi bút của để thảo phạt, để kể lể bất bình? sự thật thì ?”
“Sự thật là các ngươi hèn nhát, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của , nên chỉ trút giận một cách vô năng lên những vô tội. Các đạo quan gì sai với các ngươi? Đạo sĩ cản đường các ngươi , mà các ngươi giận cá c.h.é.m thớt, chụp cho cái mũ tà ác như ? Còn những khách hành hương nữa, dựa cái gì các ngươi ngăn cản tín ngưỡng của họ? Các ngươi 'tử bất ngữ quái lực loạn thần', nhưng lấy tư cách gì bắt khác giống ? Các ngươi tin quỷ thần, các ngươi cũng thắp hương cúng bái tổ tiên, là lũ vong bản mất gốc ?”
Mặt mũi nhóm Chu tú tài lúc xanh lúc trắng vì mắng xối xả.
“Quay chuyện Quốc sư , liên quan quái gì đến các đạo quan trong thiên hạ? Hắn đại diện cho ai trong chúng ? Dựa cái gì tạo nghiệp mà bắt chúng gánh ? Muốn trút giận thì tìm mà trút! Sao? Không dám ? Chỉ dám đến đây bắt nạt và đạo môn của thôi ? Ai cho các ngươi cái gan đó?”
Ánh mắt Tần Lưu Tây sắc như d.a.o phóng về phía bọn họ: “Các ngươi nghĩ đạo quan ở nơi khỉ ho cò gáy dễ bắt nạt, là nghĩ đám sách các ngươi cao hơn khác một bậc, thể coi trời bằng vung? Phi! Mấy cái danh tú tài cỏn con, kẻ còn chẳng tú tài thật, tay trói gà chặt, vai thể gánh, cống hiến vĩ đại gì cho quốc gia xã tắc ? Đọc vài câu thơ chua loét, dám đụng đến chính chủ thì sang c.ắ.n càn vô tội. Xem các ngươi kìa, tài cán gớm nhỉ!”
Luận về khoản mắng , nàng từng thua ai bao giờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-955-luan-ve-mang-nguoi-nang-chua-tung-thua.html.]
“Hay! Nói lắm!” Có dân vỗ tay khen ngợi.
Nhóm Chu tú tài hổ đến đỏ mặt tía tai.
Tần Lưu Tây chắp tay lưng, liếc bọn họ sang đám đông bá tánh, dõng dạc : “Thanh Bình Quan mở cửa đến nay mười lăm năm. Mười mấy năm qua, chúng từng chuyện xằng bậy, cũng từng ép buộc bá tánh cúng dường tiền bạc để tu sửa đạo quan. Từng viên gạch ngói đều là do tín chúng tự nguyện đóng góp tiền dầu đèn. Và mỗi năm, chúng đều trích phần lớn tiền đó để việc thiện, phát cháo, phát thuốc, thậm chí khám bệnh miễn phí. Tin rằng ở đây đều rõ.”
“ ! Chúng tin Thanh Bình Quan là nơi chính phái!” Có lớn tiếng hô.
“Phải đấy, năm nào cũng nhận t.h.u.ố.c phát miễn phí của Thanh Bình Quan, tốn một xu.”
“Mùa đông, Thanh Bình Quan còn đặt nồi canh gừng giải cảm ở quảng trường phía , ai cũng thể múc uống, miễn phí.”
“ , tiền dầu đèn cũng vẫn bái Tổ sư gia.”
“Quan chủ, Thanh Bình Quan là đạo quan nhất!”
Tiếng bênh vực vang lên khắp nơi, khiến Tam Nguyên và các t.ử khác khỏi xúc động, mắt ngân ngấn lệ.
Có còn ném một cái bắp cải thối về phía nhóm Chu tú tài, mắng: “Đồ ăn cháo đá bát! Cái Đăng Tiên Lâu của Thanh Bình Quan , đám sách các ngươi đến đó nhiều nhất, sách ở đó miễn phí, xem thì xem, giờ còn đòi hỏi gì nữa? Bây giờ để vẻ đây thanh cao, các ngươi vu khống là yêu đạo, dùng yêu thuật, còn đ.á.n.h đồng với Quốc sư phủ? Phi! Các ngươi mới là lũ cá mè một lứa, đồ bạch nhãn lang (kẻ vô ơn)!”
“ thế, đồ hổ!”
“Thị phi bất phân, sách vở hết bụng ch.ó !”
Lần lượt ném rau thối, thậm chí cả đá nhỏ bọn họ.
Có còn "chơi lớn", giật lấy thùng phân tay Tam Nguyên hắt thẳng đám học sĩ.
Tần Lưu Tây: “...”
Thôi c.h.ế.t, cần thiết mạnh tay thế , mùi kinh quá, lát nữa khổ các t.ử dọn dẹp.
cú hắt đó, nhóm Chu tú tài thể nán thêm phút nào nữa. Mặt mũi mất sạch, bọn họ che mặt chạy trối c.h.ế.t. Còn Viên tú tài thì xin nhé, còn lo xong !
Lúc , nha vệ cũng đứa bé dẫn tới. Nghe Tần Lưu Tây kể sự tình, sắc mặt nha vệ biến đổi hẳn. Thuê thi hộ, mạo danh nhận công trạng là trọng tội, huống hồ còn liên quan đến án mạng.
Về phần tại Tần Lưu Tây , đương nhiên là do khổ chủ (oan hồn) mách bảo .
Dựa theo lời kể của oan hồn, Tần Lưu Tây chỉ điểm hai bằng chứng quan trọng. Hai nha vệ lập tức hành động, một áp giải Viên tú tài , thu thập chứng cứ.
Đợi bọn họ khuất, các bá tánh tò mò xúm hỏi: “Quan chủ, thực sự là tú tài giả ạ? Không ngài bịa để dọa đấy chứ?”
Tần Lưu Tây nhạt: “Có , bổn Quan chủ dọa thì cũng cần bịa chuyện tày trời thế . Cũng như , Thanh Bình Quan lấy trừ tà giữ đạo nhiệm vụ của , sẽ vì xây cái Tiên Cung gì đó mà bóc lột dân chúng, càng chuyện ám . Được , ai dâng hương thì cứ , thành tâm là đủ. Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”
Bá tánh xong trong lòng chấn động. Ý ngài là... cái khổ chủ vô hình đang ở ngay đây ? Quan chủ thật thần thông quảng đại!
“Quan chủ, ngài xem chỗ ...” Tam Nguyên chỉ bãi chiến trường bẩn thỉu.
Tần Lưu Tây lệnh: “Dọn dẹp sạch sẽ .”
Nàng định trong thì phía vang lên giọng nghẹn ngào quen thuộc: “Tây Tây.”
(Hết chương 955)