Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 954: Ta trước nay chưa bao giờ là người có tính tình tốt

Cập nhật lúc: 2025-11-29 02:00:38
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Lưu Tây thể ngờ rằng, ngay ngày đầu tiên trở về, nàng gặp cảnh tượng đạo quan mấy gã văn nhân học sĩ tìm đến gây sự c.h.ử.i bới.

Hóa một khách hành hương đến dâng hương sớm, nhưng mấy gã học sĩ chặn ở chân núi. Bọn chúng lớn tiếng chỉ trích bá tánh cổ vũ oai phong tà khí, chính vì thế mà thánh thượng mới mê luyện đan thuật, tăng sưu cao thuế nặng để xây Tiên Cung. Dáng vẻ chúng lòng đầy căm phẫn, hùng hổ dọa , chặn đường lên núi của khách hành hương.

Tần Lưu Tây tin khi cùng dâng tâm hương cho Tổ sư gia xong. Nàng sang Thanh Viễn, mặt sầm hỏi: “Tình huống chỉ xảy ở Thanh Bình Quan chúng , các miếu đạo khác đều ?”

“Đều cả. Một đạo quan quả thực vì thánh thượng cất nhắc Quốc sư xuất Huyền môn mà trở nên cao ngạo, hành vi khiến trơ trẽn. Thậm chí kẻ lợi dụng phận đạo nhân để lừa gạt phụ nữ, chuyện đồi bại. phần lớn các đạo quan vẫn là chính phái.” Thanh Viễn buồn bực : “Chuyện dâm đạo xảy bôi đen thể diện của cả giới Huyền môn chúng một mảng lớn.”

“Nghe còn đạo trưởng hắt phân ?”

Sắc mặt Thanh Viễn tối sầm, các t.ử khác cũng đều tỏ tức giận bất bình.

Tần Lưu Tây thấy , trong đầu lóe lên một tia linh cảm, hỏi: “Đừng vị đạo trưởng đó là trong quan chúng nhé?”

Thanh Viễn lắc đầu: “Không , nhưng là Cửu Dương đạo hữu. Vốn dĩ định đến quải đan (ở tạm) tại đạo quan chúng , nhưng đám học sĩ cực đoan sỉ nhục thậm tệ. Huynh tức giận, bỏ ý định quải đan luôn, bảo là thế nhân khen chê bất nhất ảnh hưởng việc tu hành, nên tìm nơi thanh tịnh để lánh đời du đạo .”

“Còn Phật môn thì ? Có xảy chuyện tương tự ?”

“Phật môn yên như thường, dù Quốc sư cũng xuất Huyền môn mà.” Thanh Viễn : “Hơn nữa Phật môn là chốn linh thiêng, bọn họ cũng dám ầm ĩ ở đó.”

Tần Lưu Tây lạnh: “Phật môn là chốn linh thiêng, còn đạo môn thành cái chợ bán rau, loạn thì loạn, giở thói lưu manh thì giở thói lưu manh ?”

Nàng ngoài, thấy lâu mà vẫn ai lên dâng hương, liền sang bảo Tam Nguyên: “Đi xách một thùng nước phân đây, theo .”

Tam Nguyên lời.

Thanh Viễn kinh hãi: “Quan chủ, ngài định gì thế?”

Đừng bảo là định hắt bọn họ nhé?

Tần Lưu Tây liếc mắt lạnh lùng: “Ta nay bao giờ là tính tình , , càng .”

Nàng t.ử Phật môn mà phân hắt lên đầu còn thể "A di đà phật, thiện tai thiện tai".

Thôi xong, vị tiểu tổ tông thực sự đòi công đạo .

Thanh Viễn cũng ngăn cản. Thực tế cũng cảm thấy nghẹn khuất. Rõ ràng thánh thượng chèn ép đạo môn, nhưng cảm giác đạo môn đang đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành cái đích cho chỉ trích thế ?

Liên lụy đến bọn họ, những đạo sĩ chân chính chẳng gì sai cũng coi như yêu đạo đáng đánh.

Tần Lưu Tây đòi công đạo, mạc danh kỳ diệu cảm thấy an tâm hẳn. Quả nhiên là cái chỗ dựa cứng rắn vững chắc trở về !

Dưới chân núi, đám học sĩ mặc áo nho sinh vẫn đang thao thao bất tuyệt, mắng mỏ chuyện quái lực loạn thần, châm chọc bá tánh vô tri. Bọn chúng rêu rao rằng dâng hương cúng bái chính là tiếp tay cho yêu đạo, hiểu nên sách thánh hiền chứ nên thờ phụng thần thần quỷ quỷ.

“Chu chí .” Một gã học sĩ nốt ruồi ở cằm trái gấp quạt cái bộp, : “Hiện giờ thánh thượng tin lời yêu đạo, một mực đòi xây Trường Sinh Tiên Cung, một lòng cầu trường sinh. Tiền xây cung điện, luyện đan d.ư.ợ.c ở ? Chẳng là bóc lột mồ hôi nước mắt của nhân dân ? Các ngươi ngu vô tri, cứ tin cái đạo môn nuôi dưỡng yêu đạo , chẳng là đem tiền cơm áo gạo tiền dâng cho kẻ khác ? Quả thực ngu xuẩn!”

“Viên đúng, loại đạo môn nên đóng cửa sớm mới .” Gã Chu phe phẩy quạt, vẻ mặt ngạo nghễ : “Chúng cũng chỉ cho các ngươi thôi, chớ để lừa gạt.”

“Để xem xem, là kẻ nào mới sáng sớm tinh mơ ở đây phun phân đầy mồm thế . Đã thích phun phân, thì nếm thử chút phân thật cho mùi nhé.”

Một giọng lạnh lùng đột ngột chen .

Mọi sững sờ, còn kịp phản ứng thì thấy một bóng thon dài xông tầm mắt. Sau đó, tay đó vung lên một cái, một gáo "thứ thể gọi tên" bay thẳng mặt mấy gã học sĩ .

Mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, ướt át dính nhớp.

Ọe.

Không ít hét lên thất thanh, vội vã lùi . Có kinh ngạc tột độ: Cú hắt chuẩn xác quá, dính một giọt nào ngoài cuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-954-ta-truoc-nay-chua-bao-gio-la-nguoi-co-tinh-tinh-tot.html.]

Cái chắc chắn là luyện qua !

Người xem náo nhiệt về phía Tần Lưu Tây. Ồ, vị hình như là Thiếu quan chủ vân du khi lão quan chủ qua đời đây mà. À , bây giờ gọi là Quan chủ chứ nhỉ?

mà, vị Quan chủ ... là nữ đạo sĩ (khôn đạo) ?

Mấy gã học sĩ dính phân nôn khan liên tục, chỉ tay mặt Tần Lưu Tây giận dữ gào lên: “Ngươi... ngươi là ai? Dám hành hung chúng , quả thực nhục sự văn nhã! Chúng sẽ báo quan, chúng là tú tài công đấy!”

“Ta là Quan chủ Thanh Bình Quan, đạo hiệu Bất Cầu. Sao hả? Chỉ cho phép các ngươi hươu vượn, phun phân đầy mồm ở địa bàn của , mà cho bổn quan chủ hắt phân ? Ta cũng chỉ là học theo các ngươi thôi mà.”

“Ngươi... ngươi mà là Quan chủ cái gì, ngươi quả thực là đồ... Ọe!” Gã Chu tú tài nôn một bãi nước chua.

“Không sai, bổn tú tài kiện quan!” Viên tú tài cũng rít lên the thé.

“Kiện thì kiện!” Tần Lưu Tây lạnh: “Ngươi kiện , cũng đang kiện ngươi đây.”

Viên tú tài trợn mắt: “Ngươi... ngươi kiện cái gì?”

. Ta xem ngươi đầu nhọn trán hẹp, ánh mắt lờ đờ, hai má hóp , cằm mọc mụn ruồi, qua chẳng chút tài cán thực học nào, ngược vẻ gian manh xảo quyệt. Ngươi mà cũng xưng là tú tài ? Cái danh tú tài của ngươi , cũng đang kiện lên quan, để huyện lệnh đại nhân điều tra cho nhẽ đây!”

Cái gì? Danh hiệu tú tài là giả ?

Mọi theo bản năng về phía Viên tú tài, ngay cả mấy gã học sĩ cùng cũng ngạc nhiên.

Ánh mắt Viên tú tài đảo liên tục, ngoài mạnh trong yếu quát: “Ngươi càn! Ngươi bằng chứng, ngậm m.á.u phun ! Quả nhiên cùng một giuộc với tên Quốc sư yêu đạo , chuyên hắt nước bẩn lên khác. Ta về nhất định sẽ bẩm báo lên đại nhân cấp trị tội ngươi!”

Nói xong, xoay định bỏ .

Tần Lưu Tây ngoắc ngón tay: “Ta cho ngươi ? Nói cho rõ ràng hãy chứ!”

Viên tú tài cứng đờ , xuống chân . Trời ơi, thứ gì đó đang giữ chặt lấy chân , khiến thể nhúc nhích .

Hắn sợ hãi hét lên, hai tay cố sức bứt chân , kinh hoàng : “Ngươi... ngươi cái gì ? Yêu thuật! Ngươi đang dùng yêu thuật! Cứu mạng! Chu , mau cứu với!”

Chu tú tài nuốt nước bọt ực một cái, lùi một bước.

Chuyện ... chuyện quá mức khó tin. Rõ ràng chẳng gì ở đó cả, nhưng chân Viên tú tài cứ như bàn tay vô hình nào đó giữ chặt , thật đáng sợ.

“Ngươi chẳng bảo cùng một giuộc với yêu đạo ? Chỉ cần ngươi thành thật khai báo, cái danh tú tài của ngươi từ , thì ngươi thể . Nếu thì... đừng hòng rời khỏi đây!” Ánh mắt Tần Lưu Tây lạnh lẽo như băng: “Có cho ngươi !”

Thư Sách

Viên tú tài trừng lớn mắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Những chứng kiến cảnh đều kinh ngạc tột độ. Nhìn bộ dạng chột của kìa, chắc chắn là chuyện mờ ám !

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...