Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 953: Nàng đã trở lại, và mạnh mẽ hơn xưa
Cập nhật lúc: 2025-11-29 02:00:37
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thành Hoàng tuy đầu óc chút linh hoạt nhưng đạo lý "vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" ( việc gì mà ân cần, gian thì cũng là trộm) ông vẫn hiểu. Tần Lưu Tây và ông mới gặp mặt đầu, thế mà nàng hết lòng vì ông như .
Nàng hai lời liền dâng lễ cúng, giúp ông chỉ điểm cứu một sản phụ, còn khắc bài vị trường sinh cho thờ phụng để ông nhận tín ngưỡng. Mọi việc đều vì cho ông, nàng rốt cuộc mưu cầu điều gì?
Thành Hoàng cảm thấy hổ thẹn bất an trong lòng.
Tần Lưu Tây khẩy: “Mưu đồ gì ? Đương nhiên là mưu đồ cái thần vị của ông . Nếu ông giữ vững cái ghế thì đến lượt đấy.”
Thành Hoàng kinh ngạc: “...”
Cái gì? Lòng lang thú rõ rành rành thế ư!
Tần Lưu Tây đặt bài vị chân tượng ông, : “Ở vị trí nào thì tròn trách nhiệm vị trí đó. Nếu ông là Thành Hoàng gia nơi , thì hãy bảo vệ bá tánh một phương . Hương khói tín ngưỡng, tự khắc sẽ .”
Thành Hoàng lầm bầm: "Gớm, xem ngươi tự tin kìa."
Trong lòng tuy trách móc nhưng khóe miệng ông tự chủ mà nhếch lên.
Ông ngờ rằng Tần Lưu Tây hề suông. Sau khi nàng rời nhà Lại Tam, chuyện vợ Lại Tam nàng cứu sống từ cõi c.h.ế.t lập tức lan truyền khắp nơi.
Tin đồn rằng miếu Thành Hoàng một ông từ mới, y thuật cao siêu, chính là vị đại sư lợi hại khai quang tượng thần ba năm . Nghe nàng Thành Hoàng gia điểm hóa nên mới đến đây trông coi miếu.
Tin tức truyền , miếu Thành Hoàng vốn hương khói đìu hiu bỗng chốc tấp nập đến dâng hương bái thần, tiện thể xin xăm. Mà vị Tần ông từ giải xăm còn lợi hại hơn vị Tống ông từ nhiều, nàng thậm chí còn vẽ bùa, xem tướng.
Hương khói miếu Thành Hoàng bắt đầu dấu hiệu hưng thịnh trở . Tuy đồ cúng sơn hào hải vị nhưng gì cũng hương khói. Thành Hoàng gia đến híp cả mắt. Một tiểu cô nương tài giỏi như thế, duyên với ông, nhất định phong thần hầu cho nàng. Đợi thần lực của ông mạnh hơn, ông sẽ lập tức phong chức, dù chỉ là chức Đầu Trâu cũng là thuộc hạ trướng , oai phong bao.
Đến lúc đó, ông thể từ Huyện Thành Hoàng thăng lên Phủ Thành Hoàng, chức quan ngày càng to.
Ở miếu Thành Hoàng ba ngày, thấy hương khói định, Tần Lưu Tây đợi đến đêm mới mở âm lộ trở về Thanh Bình Quan.
Thư Sách
Trên đỉnh Đăng Tiên Lâu cao chót vót, một thiếu niên mặc đạo bào đang xếp bằng đả tọa. Khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, hai tay kết ấn đặt đầu gối. Sương lạnh cuối thu đọng hàng mi dài của thành những giọt nước long lanh, chực rơi xuống.
Thiếu niên mắt chính là Đằng Chiêu, chỉ định Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan. Mỗi ngày khi mặt trời lặn, đều đả tọa ở đây đến giờ Tý, thậm chí thâu đêm suốt sáng. Ba năm nay từng bỏ sót một ngày, dù là trong những ngày bão tuyết mịt mù.
Nơi đủ cao, tầm đủ xa, ai đến cũng thể phát hiện đầu tiên.
Tần Lưu Tây lặng lẽ xuất hiện bên cạnh , một tiếng động.
Hàng mi Đằng Chiêu khẽ rung động, thở chút rối loạn. Mãi đến khi bên tai truyền đến giọng thanh lãnh quen thuộc: “Khí trăm hài (xương cốt), thông cửu khiếu.”
Trong lòng chấn động mạnh, ngón tay đổi pháp quyết, vững vàng dẫn chân khí lưu chuyển khắp cơ thể, đả thông cửu khiếu.
Hồi lâu , mới mở mắt , nhưng dám đầu sang bên cạnh.
Tần Lưu Tây xuống bên cạnh .
Khóe mắt Đằng Chiêu liếc thấy bóng , sống mũi cay cay, hốc mắt nóng lên.
Nàng trở .
Cái sư phụ vô trách nhiệm, thiếu đảm đương, khốn kiếp .
Cuối cùng nàng cũng chịu trở về .
Đằng Chiêu mím chặt môi, chớp mắt, nước mắt kìm mà rơi xuống. Trở về là .
Tần Lưu Tây đặt tay lên vai , trêu: “Vi sư về mà con thèm vi sư lấy một cái. Đây là bất hiếu, là giở trò ăn vạ, là âm thầm soán vị đấy?”
Đằng Chiêu phắt trừng mắt nàng, ánh mắt hung dữ như ăn tươi nuốt sống nàng.
Tần Lưu Tây , đưa tay nhéo má : “Đồ nhi nhà lớn thật .”
Nhìn bộ dạng ông cụ non nghiêm túc , thật khiến thương buồn .
Đằng Chiêu gạt tay nàng : “Đừng động tay động chân, thể thống gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-953-nang-da-tro-lai-va-manh-me-hon-xua.html.]
“Sư phụ về mà con chẳng chút kích động nào thế? Mấy năm gặp, lẽ lóc t.h.ả.m thiết hỏi chứ?” Tần Lưu Tây nhướng mày: “Nhìn con bình tĩnh thế , xem chẳng nhớ sư phụ chút nào nhỉ.”
“Ngươi cũng sẽ về thôi.” Đằng Chiêu , lầm bầm: "Nhớ thì ích gì, ngươi chịu xuất hiện nào ."
Tần Lưu Tây xoa đầu , cố ý thở dài: “Lớn thật , đến tính trẻ con cũng chẳng còn.”
Đằng Chiêu khẽ mấp máy môi, cuối cùng gì, chỉ len lén nhích m.ô.n.g gần nàng hơn một chút.
Đêm nay trăng sáng thưa. Hai thầy trò mái nhà ngắm trăng tròn, ai thêm lời nào.
Mãi đến giờ Tý, Tần Lưu Tây mới lên tiếng: “Ta tìm thấy ông .”
Đằng Chiêu giật , sang nàng. "Ông " ở đây, chắc chắn là sư tổ.
“Ông ... vẫn khỏe chứ?”
“Làm Thành Hoàng gia .” Giọng Tần Lưu Tây nhẹ: “Cũng coi như là chốn về.”
“Ở Nam huyện ?” Đằng Chiêu lập tức nhớ tới ngôi miếu Thành Hoàng mấy năm .
“Ừ.” Tần Lưu Tây : “Thần hồn ông định, cũng nhớ , nên sẽ ở miếu đó kiêm nhiệm chức ông từ một thời gian, giúp ông gầy dựng hương khói.”
Đằng Chiêu nhíu mày: “Thời thế bây giờ , hương khói các đạo quan còn như . Đám văn nhân học sĩ thường xuyên đến đạo quan đàm luận xằng bậy, trong đạo môn chúng mê hoặc lòng , hại đất nước.”
“Ta .” Tần Lưu Tây lạnh nhạt đáp: “Vẫn là câu , giữ vững đạo tâm, lấy đạo dương thiện. Trên thế gian , tầng lớp bá tánh nghèo khổ đông hơn đám văn nhân học sĩ nhiều. Họ chỉ cần thấy lợi ích thực tế thì sẽ ai đúng ai sai.”
Đằng Chiêu lắc đầu: “Người sai. hiện giờ mọc một tên Quốc sư, thánh thượng vì mà xây dựng Tiên cung khắp nơi, hao tiền tốn của, bá tánh oán than dậy đất. Vô hình trung họ nghĩ chúng cũng cùng một giuộc với tên Quốc sư đó.”
“Ở cũng con sâu rầu nồi canh. Đạo môn yêu đạo, Phật môn tà tăng, triều đình sâu mọt, ngay cả trong bá tánh cũng kẻ ác. Muốn trong sạch thì chỉ cách thanh trừ từng kẻ một. Hơn nữa, dù là chính đạo cũng luôn mặt đời chê trách, chúng chỉ cần thẹn với lòng là . Còn cái tên Quốc sư , sớm muộn gì cũng gặp mặt xem là thứ gì.”
Nghe xong những lời , lòng Đằng Chiêu an định hẳn: “Người về là !”
Nàng chính là trụ cột tinh thần của họ. Chỉ cần nàng, vấn đề đều thành vấn đề, khó khăn đều sẽ giải quyết. Hơn nữa, thể cảm nhận , nàng mạnh hơn nhiều.
Tần Lưu Tây : “Xem cũng là nhớ nhỉ.”
“Mọi đều nhớ , ai cũng tìm , nhưng chúng con đều , nhất định sẽ trở về.” Giọng Đằng Chiêu thấp.
Trong lòng Tần Lưu Tây dâng lên một dòng nước ấm, nàng vòng tay kẹp cổ , trêu: “Tự tin mù quáng.”
Đằng Chiêu đỏ bừng mặt, giãy dụa: “Buông con , nam nữ thụ thụ bất .”
“Phi, là sư phụ của con. Hồi nhỏ châm cứu cho con, lúc con cởi truồng còn thấy hết , giờ bày đặt chuyện nam nữ với ?”
“Mau im !”
Tiếng đùa của hai thầy trò vang vọng trong đêm.
Dưới đại điện, Thanh Viễn dâng hương xong bước , dường như cảm nhận gì đó, ngước mắt lên Đăng Tiên Lâu. Thấy cảnh tượng , ngẩn trong giây lát, nhanh chóng dùng tay áo lau khóe mắt.
Đã về . Về là .