Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 950: Tín ngưỡng chi lực, nàng cũng muốn!

Cập nhật lúc: 2025-11-29 00:54:31
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe Niên Hữu Vi kể rằng đạo sĩ hiện giờ đường thể ném phân, cả Tần Lưu Tây đều thoải mái. Tình cảnh chẳng còn phiền phức hơn cả thời Cao Tổ ? Rốt cuộc khi đó Huyền môn chỉ chèn ép suy thoái, còn hiện giờ những chèn ép mà còn nâng lên tận mây xanh, nhưng khơi dậy tâm lý phản nghịch của dân, khiến t.ử đạo môn chịu vạ lây.

Tuy vẫn những thực lòng tin đạo, nhưng phàm nhân thế gian ngàn vạn, luôn những kẻ cực đoan. Đặc biệt là những kẻ qua vài cuốn sách thánh hiền, một mực tin "tử bất ngữ quái lực loạn thần" (Khổng T.ử chuyện quái lực loạn thần), chắc chắn sẽ coi đạo thuật là mầm tai họa.

Hơn nữa, mắt thánh thượng đang ham thích luyện đan trường sinh, còn xây dựng cái gọi là Trường Sinh Tiên Cung, khiến cho đám tham quan ô bên càng thêm cơ hội vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân. Dân chúng lầm than, tự nhiên sẽ càng thêm căm hận đạo sĩ đến nghiến răng nghiến lợi.

“Hiện giờ đạo môn sống tự tại như nữa. Nghe vài đạo quan nhỏ chọn cách nửa lánh đời để tu hành.” Niên Hữu Vi thở dài: “Cuộc sống khó khăn, tiền bạc, đến bái Thành Hoàng cũng ít . Lại thêm chuyện thánh thượng phong Quốc sư, xây Tiên cung, khiến giới trí thức sức phản đối, những kẻ quá khích còn đến tận đạo quan thiền kháng nghị. Miếu Thành Hoàng đây cũng từng xảy chuyện như , họ ngăn cản bá tánh bái thần dâng hương, nên hương khói mới ngày càng đìu hiu.”

“Hoang đường! Bản tín ngưỡng, ủng hộ thì thôi, dựa cái gì mà cản trở tín ngưỡng của khác? Họ oán trách thánh thượng sùng bái Quốc sư, đến phủ Quốc sư chân thiên t.ử mà thiền kháng nghị? Lại trút giận lên các đạo quan, đạo sĩ khác, vơ đũa cả nắm đ.á.n.h đồng một thuyền, đây mà gọi là khí khái của sách ?” Tần Lưu Tây lạnh: “Trút giận kiểu chẳng qua chỉ là để che giấu sự bất lực của bản và cố tìm cảm giác tồn tại mà thôi.”

Niên Hữu Vi đáp: “Kẻ cổ hủ ngang ngược đời thiếu. Tống ông từ của miếu Thành Hoàng mất vì bệnh, vốn định tìm mới đến thế nhưng mãi vẫn tìm . Quan chủ, thực sự thấy hổ thẹn. Một lòng thỉnh tượng Tổ sư gia nhà các về đây, mà giờ đến hương khói cũng sắp cúng nổi.”

Tần Lưu Tây lắc đầu : “Không trách ông , chỉ trách thế sự đổi . Ông cũng cần tìm nữa, chức ông từ miếu Thành Hoàng , sẽ tạm thế.”

“Hả?” Niên Hữu Vi kinh ngạc.

Tần Lưu Tây tiếp: “Ông là quan phụ mẫu, chỉ cần bổn phận của . Hương khói miếu Thành Hoàng, sẽ cách cho nó vượng lên. Ngoài , sẽ cho đến Nam huyện khảo sát xem thể phát triển ngành nghề gì. Chỉ cần huyện thành hưng thịnh lên, kéo theo bá tánh an cư lạc nghiệp, thì chuyện sẽ còn là vấn đề lớn.”

Nam huyện nghèo nên mới bó tay bó chân. Nếu tiền, hưng vượng lên, bá tánh mới thêm đường sống.

Chuyện để Công Tôn - chuyên ăn buôn bán - đến xử lý mới . Rốt cuộc thuật nghiệp hữu chuyên công (nghề nào cũng chuyên môn riêng). Còn nàng, đương nhiên là đối đầu với cái tên gọi là Quốc sư !

Nàng thăm dò xem kẻ đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.

hiện tại cần vội. Không gì quan trọng bằng việc cho thần hồn của sư phụ Thành Hoàng củng cố, đủ tín ngưỡng lực để tẩm bổ. Nàng vội, ba năm còn chịu đựng , giờ gấp gáp gì chứ?

Đối phương tín ngưỡng chi lực?

Khéo thật, nàng cũng !

Mạnh ai nấy đoạt, xem bản lĩnh của ai cao hơn.

Niên Hữu Vi khuôn mặt nẩy nở, rạng rỡ lấp lánh của Tần Lưu Tây, mạc danh kỳ diệu cảm thấy như sắp bay lên trời.

Hắn đây là sắp ôm cái đùi vàng !

Tần Lưu Tây kê cho Niên Hữu Vi một đơn t.h.u.ố.c điều dưỡng thể. Nếu cứ để ăn uống thất thường, đêm ngủ , cứ thế giày vò thể mãi, chẳng mấy chốc mà suy sụp. Có hùng tâm tráng chí đến sức khỏe thì cũng bằng thừa.

Kiếm chút tiền khám bệnh từ chỗ Niên Hữu Vi, Tần Lưu Tây liền mua ít đồ cúng và nguyên liệu hương, định bụng sẽ tự tay hương cúng dường tại miếu Thành Hoàng.

Hương do nàng , loại bán đầy ngoài chợ thể so sánh .

Xách theo lỉnh kỉnh đồ đạc trở miếu Thành Hoàng, Tần Lưu Tây bỗng thấy kẻ đang thản nhiên tiểu tiện ngay cạnh tường miếu, mặt nàng lập tức sầm .

Thảo nào đó nàng cứ ngửi thấy mùi xú uế, hóa là do đám . Thật sự coi thần linh gì mà!

ngẫm cũng , nơi sa sút đến thế, ai còn nghĩ đến chuyện kính thần minh nữa. Thần minh nếu linh, chắc họ cũng sẽ oán trách tại ngài phù hộ cho họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-950-tin-nguong-chi-luc-nang-cung-muon.html.]

Hoặc vin câu "Phật tại tâm", thần minh nên trách tội chúng sinh lầm than.

là điêu dân.

Trước khi bước cửa, Tần Lưu Tây lạnh lùng vọng một câu: “Từ nay về , cấm phóng uế bừa bãi trong phạm vi mười trượng quanh miếu Thành Hoàng.”

Gã đàn ông đang "xả nỗi buồn" sung sướng, thấy liền ngoắt , gắt gỏng: “Đồ rỗi , xen việc khác, mày là ai hả?”

Tần Lưu Tây liếc mắt , thuận tay câu một con âm hồn đang bám lưng xuống chân , đồng thời mở âm dương nhãn cho , lạnh nhạt : “Tùy tiện đại tiểu tiện, đoạn tuyệt con cháu căn của ngươi.”

Đôi mắt gã đàn ông bỗng nóng rực lên, cảm giác bên gì đó khác thường. Cúi xuống , thấy một con tiểu quỷ đang túm lấy "của quý" của , sợ đến mức co rúm , la hét thất thanh chạy bán sống bán c.h.ế.t: “Có quỷ! Có quỷ a!”

Những bên ngoài chứng kiến cảnh đó khỏi ngơ ngác. Lão Hắc đầu ?

Tần Lưu Tây sang bọn họ, cảnh cáo: “Kẻ nào dám tùy tiện đại tiểu tiện ở đây, cứ kết cục của mà liệu.”

Mọi theo phản xạ theo hướng tay nàng chỉ. Chỉ thấy lão Hắc đầu như phát điên, gào thét "cút ngay", tự đ.ấ.m thùm thụp "chỗ đó" của hề cảm thấy đau đớn.

Mẹ kiếp, lão Hắc điên thật ?

Mọi sang Tần Lưu Tây. Nàng cửa miếu, toát sát khí đằng đằng. Ai nấy nuốt nước bọt ực một cái, vội vàng xách đồ nghề ăn xin lên, lùi xa thật xa.

Thấy bọn họ thức thời, Tần Lưu Tây để ý nữa, bước miếu Thành Hoàng. Nàng bày biện con gà , đĩa bánh hoa quế và mấy quả quýt hồng tươi rói mua về lên bàn thờ, rót ba chén rượu, thắp nén hương mới mua.

“Đợi hương xong sẽ đổi cho ông loại hơn.” Tần Lưu Tây tượng thần, ánh mắt trở nên ôn nhu.

Thành Hoàng mày dãn mắt , nén hương cháy nhanh vùn vụt, biểu hiện rõ sự vui sướng của ông.

Thư Sách

Cô nương đúng là nha.

Tần Lưu Tây mỉm nhạt, căn phòng dành cho ông từ, bày biện nguyên liệu hương .

Trước Thanh Bình Quan hương khói vượng, nàng và Xích Nguyên lão đạo cũng thường tự tay hương. Thứ nhất là chất lượng hơn, thông thần linh nghiệm hơn. Thứ hai là kỹ nghệ hương chỉ dừng ở hương cúng dường, chỉ cần tay nghề thuần thục, còn thể Dẫn Hồn Hương, An Thần Hương... đủ loại công dụng.

Cho nên An Thần Hương nàng hiệu quả vượt xa loại bán bên ngoài, hương cúng quỷ thần cũng giúp dưỡng hồn hơn hẳn hương thường.

Nàng bắt tay việc, nghiền tất cả nguyên liệu thành bột mịn, trải qua từng công đoạn rườm rà, trong lòng thầm niệm kinh văn để hương liệu thấm đẫm linh tính. Sau đó mới se thành nén hương, phơi khô, cẩn thận thu từng nén.

Làm một mạch hết ba canh giờ, Tần Lưu Tây vươn vai dậy, lấy hương mới lư hương.

“Thơm quá! Cực phẩm hương thơm quá! Hình như ngửi thấy mùi hương thì !” Thành Hoàng chủ động thông thần với nàng, khen ngợi: “Tiểu cô nương, bản lĩnh của ngươi khá đấy, sư phụ ngươi là ai ?”

“Là một lão già thối tha lời.”

“À, chắc là kiểu cao nhân thế ngoại ẩn cư núi rừng .”

Tần Lưu Tây: “...”

phận đổi, nhưng cái thói dát vàng lên mặt của ông vẫn đổi chút nào!

Nàng đang định châm chọc ông vài câu thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Một đàn ông lao , quỳ phịch xuống đất khẩn cầu: “Thành Hoàng gia, nếu ngài linh thiêng thì hãy hiển linh cứu vợ con với!”

Loading...