Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 948: Mới từ dưới đó bò lên

Cập nhật lúc: 2025-11-29 00:54:29
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thông thần xong, Tần Lưu Tây bức tượng thần mắt. Nỗi u sầu đè nặng trong lòng bao lâu nay bỗng chốc tan biến, đó là niềm vui sướng hân hoan toát từ tận đáy lòng. Gương mặt nàng rạng rỡ như ánh hào quang chiếu rọi, rực rỡ đến mức khiến thể rời mắt.

Người phụ nữ đang quỳ lạy bên cạnh kinh ngạc nàng. Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, như biến thành một khác.

Dường như nhận ánh mắt của bà , Tần Lưu Tây đầu hỏi: “Đại nương đang cầu xin Thành Hoàng gia điều gì thế?”

Người phụ nữ sửng sốt một chút đáp: “Cầu mong sang năm mưa thuận gió hòa, bình an. Thời buổi bây giờ loạn lạc, như nữa .”

Tần Lưu Tây nheo mắt , hỏi: “Không như ? Thành Hoàng gia ở đây linh thiêng lắm đấy.”

Nếu linh, nàng sẽ giúp ông hiển linh.

Người phụ nữ ngẩn , ngẫm nghĩ một chút lắc đầu: “Cũng chẳng mong gì to tát, chỉ cần gia đạo bình an là hơn hết thảy .”

“Bà sẽ như ý nguyện. Thành Hoàng gia rằng nhà bà sắp hỷ sự, chắc là sắp thêm nhân khẩu đấy.” Tần Lưu Tây mỉm .

Người phụ nữ kinh ngạc tột độ.

“Nếu là thật, đại nương nhớ tạ lễ nhé.” Tần Lưu Tây : “Thành Hoàng gia thích ăn gà lắm đấy, dâng thêm chút rượu ngon hương nến nữa thì càng .”

Người phụ nữ: “...”

Sao cứ cảm giác như cô nương đại diện phát ngôn cho Thành Hoàng gia nhỉ?

mang theo nỗi hoài nghi rời khỏi miếu Thành Hoàng. Một canh giờ , về đến nhà, bà cầm cái gáo định múc nước uống thì thấy con trai dìu con dâu trở về, vẻ mặt hớn hở.

“Mẹ ơi, Tiểu Hoa tin vui , sắp bà nội đấy!”

Choang.

Cái gáo múc nước rơi xuống đất. Người phụ nữ trố mắt con trai đang tít mắt xoa bụng vợ, hồi lâu mới vỗ đùi cái đét: “Úi trời đất ơi, Thành Hoàng gia hiển linh thật !”

Lúc , Tần Lưu Tây dạo một vòng quanh miếu Thành Hoàng, phát hiện trong miếu thế mà ông từ ( trông coi miếu). Tống ông từ lúc ?

“Cô là ai? Sao hậu viện ?”

Tần Lưu Tây xoay , thấy một tiểu (viên chức nhỏ trong nha môn) mặc đồng phục nha vệ đang nàng đầy nghi hoặc. khi rõ mặt nàng, ngẩn : “Ngài là vị đại sư ở Thanh Bình Quan?”

“Ngươi ?”

Thư Sách

Tiểu xoa xoa tay, cung kính : “Lúc miếu Thành Hoàng thỉnh thần, cũng mặt ở đó, tất nhiên là từng chứng kiến thần thông của đại sư. Mà ngài tới đây?”

Tần Lưu Tây hỏi thẳng: “Hương khói miếu Thành Hoàng t.h.ả.m đạm thế ? Còn nữa, ông từ giữ miếu ?”

Tiểu thở dài thườn thượt: “Đại sư chẳng lẽ mấy năm gần đây sưu cao thuế nặng tăng lên nhiều ? Dân chúng sống khổ sở hơn , ăn còn chẳng đủ no thì lấy tinh thần và tiền bạc mà bái thần? Ngài xem, bàn thờ chẳng mấy đồ cúng. Gần đây đến bái thần ít hẳn. Thứ hai là, đồ cúng dâng lên, lạy xong còn xin mang về cho gia đình ăn. Mà dù lấy về thì đám ăn mày chực chờ bên ngoài cũng sẽ lẻn lấy mất.”

Tần Lưu Tây cau mày. Thảo nào trong cõi hư vô, lão Thành Hoàng t.h.ả.m hại đến mức .

“Mới ngắn ngủi ba năm mà miếu Thành Hoàng suy tàn đến mức ?”

Tiểu khổ: “Nam huyện vốn dĩ nghèo. Lúc mới thỉnh thần về, cuộc sống khấm khá hơn hai năm. Cứ tưởng sắp ngóc đầu lên , ai ngờ gần một năm nay lụn bại. Chẳng ông trời cho Nam huyện chúng sống .”

Ánh mắt Tần Lưu Tây lạnh vài phần. Nếu tình hình đúng là như , chứng tỏ triều đình bắt đầu dấu hiệu hủ bại.

“Thực Nam huyện chúng vẫn còn đỡ, đến mức sống nổi, chỉ là kém hơn hai năm thôi. Có những thôn trấn nghèo thật sự, dân chúng đói khổ cùng cực, chuyện bán con bán cái xảy như cơm bữa.” Tiểu tiếp: “Còn về ông từ mà ngài hỏi, tháng Tư năm nay ông mắc bệnh nặng qua đời. Huyện lệnh đại nhân bận rộn chính vụ, tìm thế thích hợp. Hơn nữa đến bái Thành Hoàng ngày càng ít, nên chỉ đành cử mấy tiểu nha vệ chúng phiên đến tuần tra, tránh để đám ăn mày, dân chạy nạn phá phách miếu.”

Nghe xong những lời , tâm trạng vui vẻ ban nãy của Tần Lưu Tây trầm xuống, trở nên chút u ám.

Xem nàng ở nhân gian ba năm, Đại Phong đổi khác nhiều, lên mà là tệ .

Hủy La, là chuyện do ngươi ?

Trong mắt Tần Lưu Tây lóe lên một tia sắc lạnh.

Tiểu bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, vô thức lùi hai bước, Tần Lưu Tây với ánh mắt đề phòng xen lẫn sợ hãi. Người cho cảm giác nguy hiểm.

“Huyện lệnh Nam huyện hiện giờ vẫn là Niên Hữu Vi chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-948-moi-tu-duoi-do-bo-len.html.]

.”

“Dẫn gặp .” Tần Lưu Tây sờ sờ bên hông, tay khựng . Nàng mới từ đó bò lên, đồng xu cắc bạc nào.

Thôi bỏ , cứ gặp Niên Hữu Vi để xem rốt cuộc mấy năm nay xảy chuyện gì.

Tại huyện nha.

Niên Hữu Vi day day thái dương đau nhức với vẻ mặt mệt mỏi. Hắn mới họp bàn công việc với đám huyện thừa xong. Thu hoạch năm nay tuy tệ, nhưng khi nộp thuế xong, lương thực còn e là đủ cho dân chúng ăn đến mùa gặt năm . Đó là một chuyện, chuyện khác nữa là tình trạng dân chúng trốn đinh, giấu đinh (trốn thuế ) ngày càng nhiều, khiến đau đầu nổ tung.

Nghe tin Tần Lưu Tây đến huyện nha, sửng sốt, hỏi nha vệ báo tin: “Ngươi ai đến?”

“Là vị Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan... , bây giờ chắc gọi là Quan chủ nhỉ? Vị đạo hiệu Bất Cầu ạ.”

Mẹ ơi, thế chẳng là Tần Lưu Tây ?

Niên Hữu Vi kích động suýt nhảy cẫng lên, cũng kịp uống, vội vàng chạy đón khách. Đến phòng khách, thấy bóng lưng Tần Lưu Tây đang ngắm bức thư pháp treo giữa nhà, hốc mắt đỏ hoe.

Tin tức Xích Nguyên lão đạo qua đời đương nhiên , cũng khi hạ táng sư phụ và định đoạt kế nhiệm chức Thiếu quan chủ, Tần Lưu Tây liền biến mất tăm.

Nàng biến mất một mạch bặt vô âm tín. Rất nhiều tìm kiếm nàng nhưng ai thấy tung tích. Không ngờ giờ đây nàng đột ngột xuất hiện.

“Quan chủ.” Giọng Niên Hữu Vi nghẹn ngào.

Tần Lưu Tây , thấy thì nhíu mày: “Ba năm gặp, Niên đại nhân già nhanh thế ?”

Niên Hữu Vi đến ba mươi tuổi, năm đó đỗ tiến sĩ huyện lệnh, thể là khí phách hăng hái, đúng như cái tên "tuổi trẻ đầy hứa hẹn" (Niên Hữu Vi) của .

giờ đây, để râu, trán hằn nếp nhăn chữ xuyên (川), tóc mai mũ quan điểm bạc. Mới ba năm mà như già mười tuổi, thật quá mức khó tin!

Tâm trạng kích động của Niên Hữu Vi lập tức câu "xát muối tim" cho tiu nghỉu.

quả thật gần một năm nay sầu não vô cùng, vì thành tích quan trường mà lao tâm khổ tứ, bảo già nhanh cho ?

Hắn vuốt mặt khổ: “Đều là do sầu quá mà .” Rồi hỏi nàng: “Ngài ? Ta khi Xích Nguyên quan chủ qua đời, ngài liền biến mất.”

Khi câu , chút dè dặt, sợ chạm nỗi đau của Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây thản nhiên đáp: “Ừ, xuống âm tào địa phủ ở vài năm, mới từ đó bò lên đây!”

Niên Hữu Vi: “???”

Lời là ý gì? Âm tào địa phủ... là cái nơi dành cho c.h.ế.t ? Lại còn "bò lên"?

Vậy nàng là là ma?

“Đừng nghĩ linh tinh, vẫn là .” Tần Lưu Tây liếc mắt thấu sự nghi ngờ của , : “Kể cho , mấy năm nay xảy chuyện gì mà Nam huyện về những ngày tháng gian nan như ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...