Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 947: Đệ tử cũng đến, tên ta là Lưu Tây!

Cập nhật lúc: 2025-11-29 00:54:28
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ba năm trôi qua vội vã. Đối với bá tánh Nam huyện mà , ba năm giống như trải qua một đợt thăng trầm lớn.

Ba năm , miếu Thành Hoàng Nam huyện sửa sang, thỉnh tượng Thành Hoàng mới về. Hơn hai năm tiếp theo, mưa thuận gió hòa, cơm no áo ấm. Huyện lệnh đại nhân là một quan việc thiết thực, ban hành mấy chính lệnh lợi quốc lợi dân, khiến tầng lớp bá tánh thấp kém như họ cũng hưởng lợi. Nam huyện rốt cuộc cũng thoát khỏi cái danh "huyện nghèo đội sổ".

Thế nhưng từ đầu thu năm nay, cuộc sống của họ dần trở nên khó khăn. Thuế má tăng cao khiến túi lương thực của họ bắt đầu vơi trông thấy.

Đến mùa xuân năm nay, thuế tăng thêm một nữa. Cuối hạ, đẻ thêm cái gọi là "thuế ", khiến túi tiền của bá tánh càng thêm trống rỗng. Người dân Nam huyện cảm thấy những ngày tươi chẳng kéo dài bao lâu. Thuế má vốn nặng, giờ thêm thuế , nếu ông trời mở mắt cho mưa thuận gió hòa, mùa thì còn may thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày.

Còn nếu ông trời đui mù, thì chỉ còn nước bán con bán cái mà thôi.

Vì thế, miếu Thành Hoàng Nam huyện dần dần xuất hiện nhiều dân chạy nạn và ăn mày.

Sự xuất hiện của Tần Lưu Tây khiến đám ăn mày sững sờ trong chốc lát. Họ vây xin ăn nhưng dám, chỉ dám xa chằm chằm nàng.

Khi nàng bước miếu Thành Hoàng, bên trong chỉ một phụ nhân đang quỳ đệm hương bồ thắp hương cầu nguyện, miệng lầm rầm khấn mong Thành Hoàng gia phù hộ mưa thuận gió hòa, gia đình bình an.

Hương khói hề vượng.

Tần Lưu Tây nhíu mày. Hương khói vượng chứng tỏ tín đồ ít, tín ngưỡng lực càng thiếu. Cứ đà , việc tẩm bổ thần hồn sẽ càng thêm khó khăn.

Nàng ngẩng đầu lên tượng thần. Vẫn là bức tượng Tổ sư gia năm nào, nhưng khuôn mặt trở nên mơ hồ, còn giống lắm, đó, mặt mày phảng phất bóng dáng của Xích Nguyên lão đạo.

“Sư phụ...” Hai mắt Tần Lưu Tây đỏ hoe, ngân ngấn lệ. Cũng chính lúc , lớp băng giá bao phủ quanh nàng dường như tan chảy.

Thành Hoàng đáp nàng.

Tần Lưu Tây bước tới, ánh mắt kinh ngạc của phụ nhân, nàng đặt tay lên tượng bằng đồng, khẽ nhắm mắt .

Nàng thông thần.

Trong một mảng hư vô.

Tần Lưu Tây cuối cùng cũng thấy vị Thành Hoàng đang ôm đùi gà gặm nhấm. Ông trông gầy yếu, thần uy còn kém cả mấy tên âm sai bình thường, thần hồn càng bất .

Hương khói ông cũng chẳng vượng chút nào, khiến tín ngưỡng lực thấp, khó lòng tẩm bổ cho thần hồn tàn tạ .

Trong lòng Tần Lưu Tây chua xót thôi.

Thành Hoàng thấy liên hệ thần thông với , sợ đến mức rơi cả đùi gà, trố mắt Tần Lưu Tây: “Ngươi là ai thế hả?”

bệnh đấy? Không chào hỏi gì xông thông thần, phép tắc ? Có mang đồ cúng ? Ôi trời, đến nén hương cũng , đúng là đồ quỷ nghèo!

Tần Lưu Tây khuôn mặt già nua quen thuộc , chớp mắt một cái, nước mắt liền lăn dài.

“Này, tự dưng thế? Lão tử... nhầm, bổn Thành Hoàng còn , ngươi cái gì mà .” Thành Hoàng cuống lên, chút lúng túng. Ông lau nước mắt cho nàng, cảm thấy chột vô cớ.

Thư Sách

Kỳ lạ thật, ông Thành Hoàng cũng mấy năm , đối mặt với nha đầu thấy đuối lý thế nhỉ?

Hơn nữa, khuôn mặt xinh trông quen quen, hình như gặp ở . Chẳng lẽ từng đến lạy ông?

Tần Lưu Tây quẹt nước mắt, bật : “Cái lão già thối tha !”

“Ái chà, ngươi còn dám mắng thế? Ta cho ngươi , là Thành Hoàng gia đấy nhé. Chỉ cần ngươi cúng dường đầy đủ, hương khói vượng, bổn Thành Hoàng sẽ cho ngươi như ý nguyện.” Thành Hoàng liếc nàng đầy ẩn ý. Thế nên, mau dâng đồ cúng lên !

Tần Lưu Tây đồ cúng mặt ông, nhạo: “Có Thành Hoàng nào t.h.ả.m hại như ông ?”

Một con gà ăn mày gầy nhom chẳng mấy miếng thịt, mấy quả táo héo queo, quả còn sâu đục lỗ. Kẹo thì là loại rẻ tiền nhất, rượu thì nhạt hơn nước lã, nghi ngờ là lấy bình rượu cũ đựng nước lã cho mùi. Hương nến cũng loại kém chất lượng.

Còn quần áo ông thì càng rách nát, bao lâu .

Thành Hoàng hừ một tiếng: “Đừng coi thường Thành Hoàng gia gia của ngươi. Ta cũng từng thời huy hoàng đấy. Hai năm , đồ cúng ăn hết, ngày nào cũng hoa quả thức ăn tươi ngon. Chẳng qua dạo bá tánh sống khó khăn nên đồ cúng mới ngày càng tệ hại, đừng đồ cúng, ngay cả hương khói cũng thiếu.”

“Cho nên mới bảo ông chẳng nên trò trống gì.”

Thành Hoàng định cãi , nhưng đảo mắt một vòng : “Này cô nương, dâng cho Thành Hoàng gia gia nhiều đồ cúng chút . Chỉ cần ngày nào ngươi cũng cúng, sẽ thường xuyên liên hệ thần thông với ngươi, giúp ngươi ngoài lừa... nhầm, giúp ngươi đời kính trọng.”

Haizz, nếu cảm thấy cái ghế Thành Hoàng sắp lung lay, ông việc gì phí tâm dụ dỗ một con nhóc cúng dường cho chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-947-de-tu-cung-den-ten-ta-la-luu-tay.html.]

Ông cần tín ngưỡng lực để chữa trị thần hồn, nếu , ông sẽ vĩnh viễn nhớ một và việc, những quan trọng.

mắt, đến miếu Thành Hoàng cúng bái ngày càng ít, hương khói sắp đứt đoạn. Một khi đứt hẳn, ông cũng coi như chấm hết chức Thành Hoàng .

Rốt cuộc, tín đồ thì thần linh cũng cần tồn tại nữa!

Cho nên, lôi kéo ai thì lôi kéo, giữ thần vị là quan trọng nhất.

Cô nương mặt dùng cách gì mà thông thần với ông , chắc chắn là một hạt giống , lừa... , giữ chân mới .

“Tiểu cô nương, chỉ cần ngươi cúng dường cho gia gia, đợi Thành Hoàng gia gia thần thông quảng đại, thể phong cho ngươi một thần vị trướng .” Thành Hoàng sức dụ dỗ: “Có thần vị , phận ngươi chính là thần hầu, thần thông sẽ lớn hơn nhiều, thấy ?”

Lão đầu vẫn là lão đầu của ngày xưa. Dù hiện tại nhớ nàng, nhưng cái tác phong lừa gạt, "vẽ bánh nướng" (hứa hão) thì vẫn y nguyên!

Tần Lưu Tây hỏi: “Ông thể phong cho chức gì?”

“Cái ...” Thành Hoàng ngập ngừng: “Ngươi miếu của xem, thực đến Đầu Trâu Mặt Ngựa còn phong .”

Tần Lưu Tây dựng ngược lông mày: “Ông định bảo Đầu Trâu Mặt Ngựa á?”

Thành Hoàng giật : “Không thì thôi, hung dữ thế gì? Mà tiểu cô nương xinh thế , Đầu Trâu Mặt Ngựa thì phí quá.”

“Vậy cho ngươi Phán Quan nhé?”

Tần Lưu Tây khẩy: “Ông đến thần cách còn vững, lấy tư cách gì mà ban phong? Ông chỉ giỏi vẽ bánh nướng để lừa đồ cúng của thôi!”

Trẻ con thời nay khó lừa thật đấy. Thành Hoàng sờ mũi, chữa cháy: “Sao gọi là lừa ? Là chúng hợp ý ! Ta ở cái miếu mấy năm , ngươi là đầu tiên thông thần với , chứng tỏ duyên phận cạn. Ngươi cúng dường cho , tuy nhất thời ban phong , nhưng sẽ ngày thần thông quảng đại, lúc đó tự nhiên sẽ ban phong cho ngươi thôi. Cái gọi là gì nhỉ... , đầu tư thấp lợi nhuận cao!”

Lần Tần Lưu Tây thực sự bật , sảng khoái.

Thành Hoàng thầm nghĩ, con bé chắc ngốc ?

“Được, sẽ cúng dường cho ông. Ông cứ đợi đấy!”

Mắt Thành Hoàng sáng rực lên: “Thật chứ?”

“Ta lừa già.”

Thành Hoàng hớn hở mặt: “Vậy chốt thế nhé. À đúng , dâng loại hương nào thơm thơm chút, cái loại bằng gì mà sặc c.h.ế.t .”

“Ừm.”

Thấy ánh mắt nàng chứa đầy sự sủng nịch và dung túng, Thành Hoàng rùng một cái. Ông hoa mắt ?

“Ông đợi nhé, chuẩn đây!” Tần Lưu Tây chằm chằm ông, nhấn mạnh: “Lần , ông nhất định đợi đấy!”

“Biết .” Thành Hoàng hỏi vói theo: “Mà , tiểu cô nương tên là gì thế?”

Tần Lưu Tây cong môi, nở nụ rạng rỡ, đáp:

“Môn tiền thủy đương thượng tây lưu, t.ử diệc đáo. Gia sư ban danh Lưu Tây, tên là Tần Lưu Tây.”

(Câu thơ phỏng theo tích xưa Tô Đông Pha hỏi Phật Ấn, ý nước chảy về tây, xưa , t.ử cũng đến )

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...