Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 946: Ta đã nhịn ngươi mấy năm rồi!
Cập nhật lúc: 2025-11-29 00:54:27
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba năm
Tại Phong Đô địa phủ.
Địa Tạng Vương và Phong Đô Đại Đế đang đ.á.n.h cờ trong cung điện. Bàn cờ bỗng nhiên rung lên bần bật, nhưng sắc mặt hai vẫn đổi, chăm chú thế cờ.
“Được mấy năm nhỉ?” Phong Đô Đại Đế kẹp quân cờ đen giữa hai ngón tay, thản nhiên đặt xuống bàn cờ, hỏi bâng quơ. Chợt nhận nước , định nhấc tay lên.
Địa Tạng Vương cầm một quân cờ trắng xoay xoay trong tay, ho khan một tiếng: “Hạ thủ bất (đặt cờ xuống rút ), đường đường là Đại Đế, giữ chút liêm sỉ chứ.”
Phong Đô Đại Đế ngượng ngùng rụt tay về. Ánh mắt tên tinh thật, mấy năm nay chọc tức đến mờ mắt thì đúng là tu tâm dưỡng tính . Nhìn xem, nếp nhăn trán hằn sâu thêm mấy đường, bọn trẻ con thấy là thét vì sợ, thật tổn hại dung nhan tuấn tú của .
Mà trách ai bây giờ? Còn tại cái vị tổ tông sầu đến bạc đầu ?
“Ba năm .” Địa Tạng Vương đặt một quân cờ xuống, lúc mới trả lời câu hỏi của Đại Đế.
Thoáng cái, vị tiểu tổ tông ở lì địa phủ ba năm, trở thành nỗi ám ảnh chính thức của chúng quỷ. Quỷ hồn khắp địa phủ chỉ cần đến danh hiệu nàng là run như cầy sấy. Tại ư? Còn vì ba năm nàng xông đại náo địa phủ, quậy đến long trời lở đất, dọa cho chúng quỷ sợ mất mật ?
Nhớ ba năm , nàng bước qua quỷ môn quan liền xông thẳng cung điện Đại Đế với sát khí đằng đằng, bao nhiêu kẻ hồn xiêu phách lạc. Đòi Đại Đế giao hồn phách Xích Nguyên lão đạo , nàng liền động thủ đ.á.n.h thật.
Hai bên giao chiến, trực tiếp phá hủy một tòa cung điện và một đài luân hồi. Nhất là khi phát hiện Đại Đế nương tay, Tần Lưu Tây càng đà lấn tới, đè Đại Đế mà đánh.
Ngay cả chỗ của đây cũng thêm một cái cột trụ cháy đen thui.
Haizz, đây là bằng chứng ẩu đả... , là dấu ấn lịch sử để a!
“Dương gian giữ đại tang cũng chỉ ba năm, nàng cũng nên chứ nhỉ?” Phong Đô Đại Đế lẩm bẩm: “Cung điện của thi thoảng rung chuyển rơi mất hai viên gạch, nàng mà , khi sập tiệm mất.”
Cả địa phủ , câu cửa miệng mỗi ngày đều là: Sát thần đại ma vương ?
Hắn dứt lời, một tiếng nổ trầm đục vang lên từ phía Cửu U vực sâu.
Hai , ném quân cờ xuống, phi lao về phía đó.
Ba năm nay, Tần Lưu Tây luôn bế quan Cửu U vực sâu. Không ai nàng gì đó, nhưng động tĩnh thì cứ dăm bữa nửa tháng truyền , chỉ cần bên đó khẽ động đậy là cả địa phủ rung chuyển theo.
động tĩnh lớn như hôm nay thì mới là đầu.
Hai đến Cửu U, suýt chút nữa luồng khí nóng hất văng ngược trở . Chỉ thấy ngọn lửa Hồng Liên nghiệp hỏa đỏ pha tím, ẩn hiện kim quang đang cuộn trào từ vực sâu lên. Ngọn lửa ngút trời mang theo sức nóng khủng khiếp thể thiêu rụi cả hồn thể, khiến lòng run rẩy.
Địa Tạng Vương vui mừng khôn xiết.
“Quả hổ danh là Thập...” Phong Đô Đại Đế kịp hết câu, thấy trong biển lửa chậm rãi bước .
Phía nàng, nghiệp hỏa hừng hực cháy, nhiếp nhân tâm hồn.
Vẫn là bộ đạo bào thanh y quen thuộc, tóc búi bằng trâm gỗ đào, hình gầy guộc. Gương mặt trắng lạnh trầm tĩnh hờ hững, toát khí chất lạnh lẽo thấu xương. đôi mắt khi qua, ánh mắt sắc bén lăng liệt như dao.
Thanh bảo kiếm từng mài mòn đến cùn lụt mấy năm , nay luyện , càng thêm sắc bén, hào quang khó giấu.
Khi Tần Lưu Tây bước đến mặt hai , nghiệp hỏa Cửu U phía biến mất. Cảm giác như thể ngọn lửa đó chính là nàng, và nàng chính là ngọn lửa Hồng Liên nghiệp hỏa thể thiêu rụi tội thế gian.
“Ba năm , nên cho ông đang ở ?” Tần Lưu Tây mân mê ngọn lửa nhỏ trong tay, giọng lạnh lùng.
Đến , vẫn tránh khỏi câu hỏi .
Phong Đô Đại Đế ho khan một tiếng, giả ngu: “Ông nào?”
“Giả ngu chẳng ý nghĩa gì .” Tần Lưu Tây liếc xéo : “Các ông cũng chẳng . Đợi đến khi thương sinh Hủy La cho c.h.ế.t sạch, các ông đừng than vãn địa phủ quá tải vì quỷ mãn là .”
Đây... đây là uy h.i.ế.p trắng trợn!
Khóe miệng Phong Đô Đại Đế giật giật, mặt đen sì như Bao Công.
Tần Lưu Tây lướt qua định bỏ : “Bao giờ cho thì mới về nhân gian.”
Phong Đô Đại Đế trừng mắt Địa Tạng Vương: Ngươi xem thái độ của nàng kìa, coi ai gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-946-ta-da-nhin-nguoi-may-nam-roi.html.]
Địa Tạng Vương tủm tỉm kéo tay Tần Lưu Tây , : “Ngươi vốn mang xác phàm trần, ở địa phủ cũng lâu , ở thêm nữa thực sự cho ngươi .”
Tần Lưu Tây nghiêng đầu.
Địa Tạng Vương nhét một chiếc chùy kim cương tay nàng: “Người dương thọ tận, chuyện quá khứ đều nên cáo biệt. Quá chấp nhất quá khứ, đối với với đều chuyện .”
Tần Lưu Tây chùy kim cương trong tay. Đây là món pháp khí nàng từng "xin đểu" từ Địa Tạng Vương, đó đưa cho sư phụ phòng . Giờ nó về tay Địa Tạng Vương, còn gì mà hiểu nữa?
Tim nàng đập nhanh hơn, tay siết chặt lấy cán chùy.
“Số mệnh và kiếp của sư phụ ngươi định . Ngươi, , ông đều thể nghịch thiên mà . Cho nên mới trận chiến giữa ông và Hủy La ngày hôm đó.” Địa Tạng Vương thở dài: “Trận chiến chẳng khác nào trứng chọi đá. Sau khi hồn phách lìa khỏi xác, ông còn Hủy La bắt lấy chắn đòn tấn công của chùy kim cương, suýt chút nữa hồn phi phách tán. Đại Đế mạo hiểm vi phạm quy tắc âm dương để đoạt tàn hồn cho ông . Cũng nhờ sư phụ ngươi mang đại công đức, công đức che chở nên mới giành một tia cơ duyên .”
Phong Đô Đại Đế hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
“Giành cơ duyên là Thiên Đạo nương tay , thể đòi hỏi hơn nữa. Lúc hồn sư phụ ngươi hư ảo như sắp tan biến. Muốn tàn hồn ngưng tụ và khôi phục , bắt buộc dưỡng, cần tín ngưỡng chi lực. Để ông một vị Thành Hoàng gia trấn giữ một phương là chốn về nhất mà chúng thể sắp xếp.”
Tần Lưu Tây ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng rực . Quả nhiên là ngôi miếu Thành Hoàng đó ?
tại ngày đó nàng tìm mãi thấy?
“Ngươi tìm thấy là vì tàn hồn của ông lúc đó cực kỳ suy yếu, dưỡng cũng chắc chắn. Nói cho ngươi cũng chẳng đổi gì, lỡ cho ngươi hy vọng thất vọng thì ngươi sẽ càng tuyệt vọng hơn.” Địa Tạng Vương thở hắt : “Cho nên hồn sư phụ ngươi dưỡng trong chùy kim cương tròn nửa năm mới thể nhập tượng thần ở miếu Thành Hoàng nhận hương khói tín chúng. Ngoài ...”
“Tuy sự việc qua ba năm, sư phụ ngươi cũng thể tồn tại trong thiên địa bằng một phương thức khác, nhưng thần hồn ông từng chịu chấn động cực hạn. Ngắn ngủi ba năm thể dưỡng lành lặn . Cho dù ngươi đến đó, ông cũng sẽ nhận ngươi .”
Tần Lưu Tây khẩy: “Cho nên, các ông tạo một vị Thành Hoàng bệnh ?”
Phong Đô Đại Đế giọng điệu châm chọc của nàng thì khỏi nổi nóng: “Đó là chúng mở rộng cửa phương tiện lắm đấy! Nếu , ngươi sợ là gặp một đứa trẻ đần độn đầu t.h.a.i từ đầu .”
“Vậy cảm ơn các ông ?”
“Ngươi đúng là cảm ơn đấy! Người c.h.ế.t nhập luân hồi là lẽ thường. Diêm Vương ai c.h.ế.t canh ba, ai dám giữ đến canh năm? Xích Nguyên vốn chỉ là phàm nhân, sinh lão bệnh t.ử là chuyện bình thường nhất, ngay cả ngươi cũng thể can thiệp. Dù ông theo quy trình xuống địa phủ đầu t.h.a.i thì cũng chẳng ai bắt bẻ gì. Bây giờ kiếm cho ông một chức quan sai hưởng hương khói cúng dường, ngươi còn thế nào nữa?”
Phong Đô Đại Đế gào lên, rút cây quạt vàng bên hông phẩy tắt ngọn nghiệp hỏa đang bén vạt áo, tức tối chỉ mặt nàng: “Ngươi... ngươi đừng mà khinh quá đáng!”
Ta nhịn ngươi mấy năm đấy!
Tần Lưu Tây nhanh tay chộp lấy cây quạt vàng của , vèo một cái biến mất, chỉ để một câu vọng :
“Cây quạt lấy! Coi như thù lao, chắc chắn sẽ lộng c.h.ế.t tên Hủy La cho các ông!”
Phong Đô Đại Đế bàn tay trống trơn, tức đến dậm chân. Thấy Địa Tạng Vương còn tủm tỉm , cáu kỉnh: “Ngươi còn ? Nàng trấn lột thêm một món pháp khí của !”
Địa Tạng Vương : “Đương nhiên chứ. Cuối cùng cũng tiễn vị ôn thần , Tàng điện của an !”
Phong Đô Đại Đế: “...”
Hóa là dùng đồ của ông đây để tiễn thần, đúng !
Thư Sách