Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 945: Thiên hạ thương sinh liên quan gì đến ta
Cập nhật lúc: 2025-11-28 23:51:50
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồn phi phách tán?
Tần Lưu Tây lập tức tỉnh táo . , còn hồn phách. Hồn phách của lão đầu ?
Nghiệp hỏa xung quanh lập tức tắt ngấm.
Phong Tu thở phào nhẹ nhõm, thèm để ý đến bộ lông cháy sém và thần hồn thương của , về phía Xích Nguyên lão đạo sớm còn thở, ánh mắt lộ vẻ thương cảm. Lại sang Tần Lưu Tây đang như kẻ mất hồn, trong lòng càng thêm quặn đau.
Hắn khoác một chiếc áo lên Tần Lưu Tây, nhưng nàng hất , lảo đảo dậy, quanh một vòng. Hai tay nàng bắt quyết kết ấn, bắt đầu tìm kiếm và kêu gọi hồn phách Xích Nguyên lão đạo.
Đáng tiếc, nàng định thất vọng.
Vùng đất nghiệp hỏa thiêu đốt giờ đây là một mảnh hoang vu. Đừng đến hồn phách Xích Nguyên lão đạo, ngay cả một con cô hồn dã quỷ cũng . Chúng sớm trận hỏa hoạn kinh hoàng dọa cho chạy trốn xa cả trăm dặm.
Trước mắt, ngoại trừ tiếng gió lạnh rít gào, còn bất kỳ động tĩnh nào khác.
Tần Lưu Tây tuyệt vọng.
Nàng đầu về phía t.h.i t.h.ể phủ áo choàng mặt đất. Khoảnh khắc , lồng n.g.ự.c nàng như vỡ tung vì đau đớn, một ngụm m.á.u tươi trào khỏi miệng.
“Sư phụ...” Đằng Chiêu nấc lên, tiến gần nhưng dám.
Tần Lưu Tây c.ắ.n mạnh đầu lưỡi, bắt đầu triệu hồn. Lần , nàng triệu hồi là âm sai quỷ tướng.
Nghe thấy tiếng triệu hồn, đám quỷ tướng cấp cao địa phủ đều nhăn mặt khổ sở, về phía Phong Đô Đại Đế cầu cứu: Có thể ?
Phong Đô Đại Đế trầm giọng : “Sinh lão bệnh t.ử là quy luật tự nhiên, luân hồi là điều tất yếu. Nàng là tu đạo, lẽ hiểu rõ điều . Đi .”
Phán Quan và Vô Thường thầm nghĩ: Ngài lắm, nếu giọng ngài run thế thì bọn còn tin là ngài tự tin thật!
bọn họ cũng thể , rốt cuộc đó là Tần Lưu Tây cơ mà.
Phán Quan kéo Bạch Vô Thường cùng. Về phần Hắc Vô Thường, phụng mệnh truy tìm tung tích tên Hủy La đang bỏ trốn .
Tần Lưu Tây thấy Phán Quan xuất hiện, lạnh lùng hỏi: “Lão đầu nhà ? Có các mang ? Nhân lúc còn thể chuyện t.ử tế, mau giao đây.”
Phán Quan run nhẹ một cái, mở Sổ Sinh T.ử , : “Đại nhân, thọ nguyên của Xích Nguyên chân nhân tận, đây là chuyện thể đổi...”
“Ta bảo giao đây!” Tần Lưu Tây quát lên một tiếng.
Phán Quan lùi một bước, chân run lẩy bẩy lớp áo choàng, lén kéo áo lão Bạch hiệu: Mau lên tiếng chứ.
Bạch Vô Thường lấy hết can đảm tiến lên, chắp tay hành lễ: “Đại nhân, Xích Nguyên chân nhân hề nhập quỷ môn quan.”
Mặt Tần Lưu Tây lập tức lạnh băng.
Nếu Bạch Vô Thường còn tim, chắc lúc tim ngừng đập vì sợ. Hắn vẫn cố tiếp: “Chân nhân là công đức thâm hậu, nếu quỷ môn quan, chúng nhất định sẽ dẫn đường t.ử tế, thật sự cần thiết giấu giếm đại nhân.”
Oanh.
Hai ngọn nghiệp hỏa bùng lên ngay chân bọn họ.
Phán Quan và Bạch Vô Thường sợ đến mức ngã xuống đất, co rúm . Ai cứu mạng với!
“A di đà phật.” Phạn Không niệm một câu phật hiệu, : “Thiếu quan chủ, chớ giận cá c.h.é.m thớt hại vô tội.”
Tần Lưu Tây như điếc thấy.
Phong Tu bước lên, trầm giọng : “Đủ ! Oan đầu nợ chủ, sư phụ ngươi do bọn họ hại c.h.ế.t. Ngươi trút giận lên họ cũng chỉ là sự cuồng nộ vô năng mà thôi. Ngươi chỉ chút bản lĩnh đó thôi ?”
Tần Lưu Tây trừng mắt đầy giận dữ.
“Ngươi thường nhân quả luân hồi đều do trời định, ngươi sinh t.ử nay đều bình thản, đến lượt chân nhân thì ngươi thấu ? Cho dù hồn phách ông còn ở đây, ngươi thể nhét ngược trở xác ? Ông vãng sinh . Nghịch thiên sửa mệnh, ngươi , cũng thể vì ông , ông càng sẽ chấp nhận!”
Dù Tần Lưu Tây bản lĩnh đó, nàng cũng thể . Nghịch thiên sửa mệnh trả giá lớn, đó là đấu với trời. Sự phản phệ và nghiệp chướng thứ họ thể gánh vác nổi.
“Việc chúng cần bây giờ là để chân nhân sớm mồ yên mả , đó thù báo thù, oán báo oán.” Phong Tu nghiêm mặt : “Từ khi Vong Xuyên mất tích, Ác Phật Hủy La tuyên chiến với ngươi. Các ngươi vốn ở trong ván cờ sinh tử, nếu ngươi chẳng phá hủy hai khối Phật cốt của .”
Và Hủy La cũng sẽ g.i.ế.c Xích Nguyên đạo trưởng.
Đây vốn dĩ là một cuộc đấu trí.
Tần Lưu Tây phá hỏng bố cục của , hủy diệt nàng quan tâm. Hai bên đều tung chiêu, cuối cùng hươu c.h.ế.t về tay ai còn xem bản lĩnh.
Hiện giờ nàng đang ở thế hạ phong, nhưng Hủy La cũng chẳng khá hơn là bao. Cả hai thể là lưỡng bại câu thương, ai lợi. À , tình thế của nàng tệ hơn một chút, vì nàng ở ngoài sáng còn đối phương trong tối.
“Cút! Nhắn với Đại Đế, nếu dương gian tìm thấy ông , đến lúc đó sẽ đích xuống địa phủ tìm!” Tần Lưu Tây phất tay áo lạnh lùng đuổi Phán Quan . Sau đó, nàng quỳ xuống t.h.i t.h.ể Xích Nguyên lão đạo, gục đầu xuống đất, thật lâu nhúc nhích.
Trời sáng.
Ánh mặt trời chiếu rọi xuống sân rộng, nhưng ai cảm nhận chút ấm nào.
Tần Lưu Tây dậy, lảo đảo bế t.h.i t.h.ể Xích Nguyên lão đạo lên.
“Để .” Phong Tu .
Tần Lưu Tây đẩy , tự bế ngang t.h.i t.h.ể lên. Trên mặt nàng còn chút biểu cảm nào, như một cái xác hồn, hành động theo bản năng.
Phạn Không thở dài.
Tham, sân, si, hỉ, nộ, ái, ố. Đây chính là thất tình lục d.ụ.c của nhân gian.
Xích Nguyên quan chủ đột ngột qua đời, Thanh Bình Quan chìm trong khí tang thương.
Thanh Viễn theo lời dặn dò của Xích Nguyên lão đạo, chuyển lời cho Tần Lưu Tây: Nếu ông c.h.ế.t, cần tang lễ rình rang, chỉ cần chôn cất ở núi để ông mãi ở bên Thanh Bình Quan.
Tần Lưu Tây chằm chằm hồi lâu: “Tại ông đến tìm ?”
Thanh Viễn nghẹn ngào: “Quan chủ , ông ắt một c.h.ế.t, ngài dính líu , càng ngài vì ông mà nghịch thiên sửa mệnh. Vì thiên hạ thương sinh, ông hy vọng Thiếu quan chủ thể phấn chấn lên, cần cù tu luyện, hành thiện tích đức.”
“Thiên hạ thương sinh liên quan gì đến ! Dựa cái gì ông chụp cho cái mũ lớn như ?” Tần Lưu Tây lạnh.
“Vậy ông c.h.ế.t uổng .” Thanh Viễn đau đớn thốt lên.
Gương mặt Tần Lưu Tây càng lạnh hơn: “ ! Ông cứu vớt thương sinh, bảo vệ chính đạo, thì tự chứ! Dựa cái gì tự tìm đường c.h.ế.t, quẳng cái gánh nặng cho ? Ông thì , c.h.ế.t là hết chuyện, vạn sự mặc kệ, để đống hỗn độn cho . Dựa cái gì? Dựa là kẻ ngu ngốc dễ bắt nạt ?”
Thanh Viễn dám hó hé lời nào.
Tần Lưu Tây về phía nơi ở của Xích Nguyên lão đạo, : “Không hạ táng.”
Thanh Viễn kinh ngạc ngẩng đầu. Đã sắp sang tháng Năm, trời dần nóng lên, thể để tang lâu như ?
Tần Lưu Tây đờ đẫn : “Ta đồng ý, ông thể c.h.ế.t .”
“Thiếu quan chủ...”
Tần Lưu Tây , xoay phòng của Xích Nguyên, từ đó mật thất núi, nơi thờ phụng bài vị và mệnh bài của các đời quan chủ.
Nàng đến chỗ đặt mệnh bài, thấy tấm mệnh bài xử lý đặc biệt của Xích Nguyên lão đạo nứt đôi.
Tần Lưu Tây lặng lẽ một hồi, đến bên chiếc bàn nhỏ, thấy lá Truyền Âm Phù. Nàng dùng hai ngón tay kẹp lấy, châm lửa đốt. Giọng của lão đầu vang lên.
Ông cái gì chứ? Nói ông phá quẻ tính mệnh , là hung quẻ nhưng sợ sinh tử, hối hận, cam nguyện vật hy sinh cản đường, tranh thủ chút thời gian cho thương sinh. Mong nàng giữ vững đạo tâm, tu đạo tu tâm, trừ tà giữ đạo, phát dương quang đại Thanh Bình Quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-945-thien-ha-thuong-sinh-lien-quan-gi-den-ta.html.]
Ha hả, vĩ đại thật đấy.
là một lão đạo sĩ thối tha tròn trách nhiệm trừ tà giữ đạo đến mức cực đoan.
ông từng hỏi xem, đồng ý ?
“Nha đầu, đoạn đường còn , sư phụ thể cùng con nữa ...”
Đó là câu cuối cùng Xích Nguyên lão đạo để cho nàng.
Hồi lâu , trong mật thất vang lên tiếng mắng nghẹn ngào kìm nén: “Lão đầu thối tha, bỏ con, đừng hòng! Người đừng hòng!”
Tần Lưu Tây cho hạ táng Xích Nguyên lão đạo. Thanh Viễn cứ tưởng nàng chỉ thôi, ai ngờ nàng từ kiếm một chiếc quan tài băng, đặt sư phụ đó, dán bùa chú bảo đảm băng tan, t.h.i t.h.ể phân hủy.
Ngoài , nàng còn thắp bảy ngọn đèn thất tinh tục mệnh, đó biến mất tăm tích.
Mọi đều nơm nớp lo sợ. Nhìn hành động là nàng chấp nhận sự thật sư phụ c.h.ế.t, một lòng một lôi từ cõi c.h.ế.t trở về.
Tần Lưu Tây khắp nơi tìm kiếm hồn phách Xích Nguyên lão đạo. Nơi đầu tiên nàng đến là tiểu long mạch, tra khảo nghiêm ngặt đám cô hồn dã quỷ quanh đó, hỏi cho nhẽ chuyện xảy đêm ông bỏ .
Có thể khẳng định là ông thực sự đối đầu với Hủy La. Còn hồn phách đối phương bắt giữ thì khó mà .
Tần Lưu Tây tìm hồn, khắp Đại Phong "gây sự". , là gây sự.
Nàng triệu tập Tứ Đại Quỷ Vương, dùng vũ lực ép buộc bọn họ sai khiến đám cô hồn dã quỷ quyền mật báo. Nơi nào nghi ngờ tà tu, đám đạo cô đạo nhân bản lĩnh mà hại , nàng liền tìm tới tận nơi. Phàm là kẻ nào dính nghiệp chướng mạng , nàng diệt sạch tha.
Còn những đền miếu nghi ngờ thờ cúng tà thần, mặc kệ là tà thần gì, nàng cũng san phẳng hết.
Trong lúc nhất thời, thế giới tâm linh ẩn khuất nhân gian khuấy đảo đến gà bay ch.ó sủa, tiếng oán than dậy đất. Ngay cả những sơn tinh dã quái chỉ dám sống lén lút tu hành cũng dám thò đầu , sợ đại ma vương Tần Lưu Tây để mắt tới.
Còn đám tà tu thần côn thì càng dám ló mặt. Nghe đồn đại ma vương tay tàn nhẫn, chẳng những g.i.ế.c mà còn đ.á.n.h cho hồn phi phách tán.
Muốn xin tha? Miễn bàn!
Muốn khiếu nại? Không cửa!
Nói chuyện nhân quả nghiệp chướng phản phệ với nàng ư? Nàng chẳng sợ sét đ.á.n.h chút nào.
Tần Lưu Tây phát điên. Danh tiếng truyền xa khiến cả lẫn quỷ tiếng sợ vỡ mật, yêu ma quỷ quái run lẩy bẩy. Ai cũng đang một đại ma vương "online" điên cuồng, lý lẽ, một lời hợp là tay tàn sát.
Một cô hồn dã quỷ may mắn thoát kiếp nạn chạy xuống địa phủ, lóc khiếu nại với âm sai quỷ tướng, cầu xin Diêm Vương chủ. Kết quả nhận một câu xanh rờn: "Không , qua ít bữa nữa nàng cũng xuống địa phủ 'tạo nghiệp' bây giờ mà!"
Tần Lưu Tây điên cuồng như , nhân gian dường như trở nên bình yên hơn, bớt hẳn âm hồn tà ám, dương khí cũng dồi dào hơn hẳn.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày đến.
Tần Lưu Tây ở miếu Thành Hoàng Nam huyện, chằm chằm tượng Tổ sư gia.
Phong Tu bên cạnh dám ho he tiếng nào.
Suốt 49 ngày qua, luôn theo Tần Lưu Tây nàng phát điên. Trước Xích Nguyên lão đạo kìm hãm, nàng hành sự còn chừng mực, giữ giới hạn, phân rõ nhân quả báo ứng.
Xích Nguyên còn nữa, lời ông dặn nàng cũng . Nàng mặc kệ kẻ đó đáng c.h.ế.t , phàm là tà tu ác quỷ, nàng diệt sát tha.
Sát nghiệp nàng ngày càng nặng, sát khí cũng ngày càng nồng đậm.
Thư Sách
Con nàng cũng ngày càng lạnh lẽo. Tần Lưu Tây là thanh bảo kiếm sắc bén đang chờ ngày khỏi vỏ, còn hiện giờ bảo kiếm tuốt trần, chỉ bộc lộ mũi nhọn mà còn nhuốm m.á.u tanh nồng.
Khí tức đó khiến sợ hãi.
Phong Tu đau lòng vô cùng. 49 ngày qua, nàng từng dừng , càng khái niệm nghỉ ngơi. Nàng vẫn luôn tìm kiếm, gầy một vòng lớn, sắc mặt trắng bệch, chỉ đôi mắt đen thẳm như hồ sâu vẫn sắc bén như dao.
“Ngươi tới đây gì?” Phong Tu nhỏ giọng hỏi: “Đã 49 ngày . Cho dù thể phản hồn thì cũng chỉ còn hôm nay thôi. Ngươi nên tỉnh .”
Người khi c.h.ế.t, linh hồn lưu nhân gian tối đa là bảy bảy bốn mươi chín ngày. Qua thời hạn là hết cách cứu vãn.
Cho nên cùng Tần Lưu Tây điên cuồng suốt 49 ngày qua.
Những ngày , nàng đại khai sát giới thì cũng là dùng thuật triệu hồn, nhưng nào thành công ?
Nếu kết quả, thì hoặc là hồn phách giam cầm, hoặc là hồn phi phách tán. Dù là trường hợp nào, cũng là thứ nàng thể tìm lúc .
Tần Lưu Tây trả lời, xếp bằng xuống, lấy một hình nhân gỗ, bên sinh thần bát tự của Xích Nguyên lão đạo, còn quấn vài sợi tóc và bôi vết m.á.u của ông.
Nàng cắt ngón tay , lấy m.á.u vẽ bùa. Nàng dùng hình nhân để dẫn hồn.
Về lý do tại ở đây, nàng chỉ là đang thử vận may.
Thuật vô cùng hao tâm tổn sức.
Hơn một tháng qua Tần Lưu Tây sớm kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Giờ thi triển thuật sẽ cực kỳ tổn hại nguyên khí.
Phong Tu thở dài.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Tần Lưu Tây, khóe miệng rỉ máu, đành lòng mà chỗ khác.
Thật lâu , Tần Lưu Tây ngẩn ngơ hình nhân gỗ.
Không . Ở đây cũng . Một hồn một phách cũng .
Nàng nắm chặt hình nhân, dậy khỏi miếu Thành Hoàng.
Người đến dâng hương đông. Có nhận Tần Lưu Tây, định xúm chào hỏi, nhưng thấy bộ dạng thất hồn lạc phách, tiều tụy của nàng, họ kìm mà lùi .
Đại sư ?
Phong Tu theo nàng như hình với bóng.
Trở đạo quan, Tần Lưu Tây dẹp bỏ đèn thất tinh, tự tay liệm xác Xích Nguyên lão đạo quan tài. Sự bình tĩnh đến lạ thường như thể chuyện gì xảy của nàng khiến ai nấy đều kinh tâm táng đởm.
Nàng chôn cất quan tài một huyệt cát núi, lập bia mộ, đó thủ mộ ba ngày mới xuống núi.
“Thiếu quan chủ, bài vị trường sinh của sư phụ cung thỉnh xuống. Hiện giờ còn nữa, ngài nên tiếp nhận chức vị Quan chủ ?” Thanh Viễn nơm nớp lo sợ hỏi.
Tần Lưu Tây liếc mắt nhàn nhạt, sang Đằng Chiêu, : “Kể từ hôm nay, Huyền Nhất sẽ là Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan.”
Tim Đằng Chiêu nhảy dựng, dự cảm chẳng lành, giống hệt cảm giác bất an hôm luyện đan.
Việc lập Đằng Chiêu Thiếu quan chủ đời kế tiếp, Thanh Viễn dị nghị gì. Dù thiên phú của cực , là đại t.ử của Tần Lưu Tây, tương lai kế nhiệm cũng là danh chính ngôn thuận.
Điều khiến Thanh Viễn lo lắng và hoảng hốt là Tần Lưu Tây hề trả lời trực tiếp câu hỏi của về việc tiếp nhận chức Quan chủ.
Thiên hạ thương sinh liên quan gì đến !
Câu đó của nàng bỗng vang lên trong đầu . Thanh Viễn đột nhiên trực giác rằng nàng buông bỏ gánh nặng !
“Thiếu quan chủ, lúc sư phụ dặn...” Hắn mở miệng ánh mắt lạnh lẽo của Tần Lưu Tây chặn .
Tần Lưu Tây bước khỏi đạo quan, giữa quảng trường chính điện.
Xung quanh nàng, dòng đến dâng hương tấp nập ngược xuôi.
Phố phường ngõ hẻm, tụ là khói lửa nhân gian, tản là muôn vẻ cuộc đời.
nhân gian của nàng, biến mất !