Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 943: Sư phụ tử kiếp buông xuống

Cập nhật lúc: 2025-11-28 23:51:48
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phạn Không thấy Tần Lưu Tây là đau đầu, đặc biệt khi tin nàng mượn địa bàn để luyện đan, đầu như nứt đôi.

“Thiên Sơn rộng lớn như , ngươi cứ tìm đại một cái xó xỉnh nào đó là mà.” Phạn Không nhịn lên tiếng đề nghị.

Tần Lưu Tây tủm tỉm đáp: “Thế ? Cổ tháp ngàn năm linh khí dồi dào, luyện đan ở đây ít công to. Đến lúc thiên lôi giáng xuống, Phật Tổ từ bi, còn tiện tay giúp đỡ một chút, đến mức nổ lò.”

Phạn Không hàm ý khác trong lời nàng: Phật Tổ mà giúp, chính là từ bi.

Gương mặt tinh xảo, điềm tĩnh của cũng giữ nổi bình tĩnh nữa.

Kẻ sợ là La Sát tái thế chứ?

“Được , đến lúc thành đan, sẽ cạo chút bột phấn dính vách lò cho ngươi thù lao.” Tần Lưu Tây quanh địa hình, ngón tay bấm độn tính toán xem phương vị nào là đại cát.

Mặt Phạn Không nứt . Không chia đan thành phẩm, mà là cạo chút bột phấn từ lò đan cho ? Keo kiệt đến mức , đúng là tuyệt phẩm!

A di đà phật, tội , tội !

Hắn tham lam, mà là chọc tức đến mức suýt... phá giới.

Phạn Không xếp bằng xuống, một tay dựng ngực, bắt đầu niệm Tĩnh Tâm Kinh.

Tần Lưu Tây bấm độn phương vị nhất, ở hướng Đông Nam, hướng về phía mặt trời mọc, lấy ngụ ý t.ử khí đông lai (khí tím đến từ phương Đông).

“Ngày mai dựng lều, đêm mai luyện đan.” Tần Lưu Tây hớn hở thông báo với đám Đằng Chiêu.

Ngày hôm , thầy trò mấy bắt đầu tất bật chuẩn cho việc luyện đan.

Phạn Không dâng lên Phật Tổ một nén nhang, một bên lặng lẽ gõ mõ.

Lúc chạng vạng, Tần Lưu Tây bước Đại Hùng Bảo Điện, cũng dâng một nén nhang, thái độ cung cung kính kính, chỉ điều lời trong miệng chẳng dễ chút nào.

Nàng đến Phật Tổ cũng dám uy hiếp.

Mặt Phạn Không đen xì.

Trăm ngàn năm mới xuất hiện một tiểu đạo sĩ vô sỉ, gian xảo thiên phú cực cao như thế .

Tần Lưu Tây sang với Phạn Không: “Hòa thượng tuấn tú, rảnh thì qua giúp một tay nhé.”

Phạn Không: “...”

Nàng đến hòa thượng cũng dám trêu ghẹo.

Tần Lưu Tây lớn bước khỏi chính điện.

Phạn Không hít sâu một , ngẩng đầu Phật Tổ, niệm một câu phật hiệu: “A di đà phật, Phật Tổ...”

Lời khựng , chút ngạc nhiên pho tượng Phật Tổ mắt. Đôi mắt Ngài vẫn từ bi như khi, nhưng lúc , dường như thêm vài phần thương hại.

Thương hại ư?

Phạn Không theo bản năng theo tầm mắt của tượng Phật bên ngoài. Bóng dáng xa, nhanh liền biến mất.

Tim Phạn Không đập thình thịch loạn nhịp. Hắn suy nghĩ một chút, xếp bằng, hai tay kết ấn Phật đặt ngực, khẽ khép mắt .

Tần Lưu Tây rời khỏi Đại Hùng Bảo Điện, bỗng nhiên đầu thoáng qua. Mày nàng nhíu , trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu mơ hồ, nhưng nhanh gạt đầu.

Luyện đan, bắt đầu.

Phàm là đan sư khi luyện đan, nhất định thuộc lòng đan phương, xử lý d.ư.ợ.c liệu thuần thục, các bước sai sót, khống chế đan hỏa càng thành thạo như nước chảy mây trôi. Tinh khí thần tập trung cao độ, trong lòng tạp niệm, một chút sai lầm cũng phép xảy , nếu , bộ d.ư.ợ.c liệu sẽ hỏng hết.

Mà d.ư.ợ.c liệu luyện Trúc Cơ đan trong tay Tần Lưu Tây chỉ đúng một phần, gom góp suốt mười năm trời, tốn bao công sức mới tập hợp đủ, càng cho phép sai sót.

Cho nên, bước phòng luyện đan, Tần Lưu Tây liền dồn bộ sự chú ý đó. Nàng tỉ mỉ xử lý d.ư.ợ.c liệu, vẽ đan phù, thần sắc hết sức chăm chú khiến cả Đằng Chiêu và Nhân Sâm Tinh đều ghé mắt , dám lơ là, cũng theo đó mà căng thẳng tinh thần.

Luyện đan dễ, Tần Lưu Tây tuyệt đối cho phép bản thất bại.

Nàng bày linh trận và kết giới để đề phòng bất trắc.

Trong lúc Tần Lưu Tây đang tâm ý luyện đan, Xích Nguyên lão đạo dẫn theo Sát Nguyên T.ử lén lút trở về đạo quan.

Thanh Viễn thấy ông thì vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt vui mừng hỏi: “Sư phụ, về ?”

Xích Nguyên lão đạo : “Có một việc dặn dò con.”

Ông bảo Sát Nguyên T.ử chơi, nhưng chịu , cứ như hình với bóng theo ông.

“Đứa ngốc .” Xích Nguyên lão đạo thở dài, cũng để ý đến nữa, gọi Thanh Viễn phòng riêng. Sát Nguyên T.ử liền xổm ở cửa, hai tay chống cằm lên bầu trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-943-su-phu-tu-kiep-buong-xuong.html.]

Khi Thanh Viễn bước , là một canh giờ . Bước chân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoang mang tột độ, hai tay run rẩy ngừng.

“Sư bá, ?” Tam Nguyên bước lên hỏi.

Thanh Viễn mấp máy môi định gì đó, phía truyền đến tiếng động. Hắn đầu , thấy Xích Nguyên lão đạo ở cửa , khẽ lắc đầu.

“Không việc gì, quan chủ về .” Cổ họng Thanh Viễn nghẹn ứ.

Đại nạn sắp giáng xuống.

Quan chủ như . Ông thế mà tính t.ử kiếp (kiếp c.h.ế.t) của chính .

Thiếu quan chủ nhà bọn họ ở đây. Quan chủ còn cho báo tin, bảo rằng cũng vô ích, ý trời thể trái, nghịch thiên sửa mệnh chỉ tổ hại nàng.

Quan chủ còn cái gì mà vì thiên hạ thương sinh.

ông nghĩ, liệu Thiếu quan chủ vì thương sinh mà ngơ kiếp nạn của ông . Cho dù nghịch thiên sửa mệnh, nàng cũng chẳng sợ. Nàng chỉ sợ cứu , sợ đợi nàng trở về thì ông còn nữa. Lúc đó Thiếu quan chủ chắc chắn sẽ phát điên, đó mới thực sự là nỗi khổ của thương sinh.

Thanh Viễn càng nghĩ càng thấy , chân mềm nhũn quỳ xuống: “Sư phụ...”

Tam Nguyên hoảng sợ, cũng vội vàng quỳ theo: “Đã xảy chuyện gì ?”

Mặt Xích Nguyên lão đạo sầm xuống: “Quỳ gì, dậy, nên gì thì . Con nhớ kỹ, cho dù còn, cũng phát triển Thanh Bình Quan của chúng trở nên lừng lẫy, dương danh uy phong của Thanh Bình Tông .”

Miệng Thanh Viễn đắng ngắt. Chuyện với Tần Lưu Tây mới . Nếu ông còn, nàng e rằng sẽ mặc kệ tất cả, giải tán đạo quan ngay lập tức, đây đầu nàng thế.

“Sư phụ, thể như , nàng sẽ nổi điên đấy.”

Xích Nguyên lão đạo gạt : “Nó sẽ hiểu thôi.”

Thanh Viễn cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.

Tam Nguyên vẻ mặt ngây thơ, trong lòng hoảng hốt, họ đang bí hiểm gì ?

“Ta thắp cho Tổ sư gia nén hương.” Xích Nguyên lão đạo để ý đến bọn họ nữa, tiền điện.

Thanh Viễn vội vàng bò dậy chạy theo .

Xích Nguyên lão đạo lấy hương, dâng một nén tâm hương, lẩm bẩm khấn: “Đệ t.ử e là thể phụng dưỡng các ngài lâu nữa, đứa nghịch đồ nhờ các ngài trông chừng giúp.”

Thư Sách

Hương cháy chậm rãi, khói tỏa che mờ gương mặt Tổ sư gia, hư hư thực thực.

Xích Nguyên lão đạo đợi hương cháy hết mới trở về phòng, mật thất, lấy những pháp khí truyền qua các đời, chọn lấy hai món, bao gồm cả chiếc chùy kim cương mà Tần Lưu Tây từng "lôi" từ địa phủ về. Nếu ông thực sự trở thành vật cản đường, thì ông cũng giành giật chút thời gian trưởng thành cho đứa nhỏ , cho cả Phật Đạo hai môn.

Ông vẽ thêm mấy lá bùa, suy nghĩ một chút, tốn thêm linh lực vẽ một lá Truyền Âm Phù.

Mọi thứ chuẩn thỏa đáng, ông thắp một nén hương bài vị liệt tổ liệt tông trong mật thất, đó mới bước ngoài.

Ra khỏi mật thất, ông lặng lẽ xé mở âm lộ rời , một tiếng động.

Đến khi Thanh Viễn tìm tới nơi thì nhà trống, bóng dáng cũng chẳng còn.

“Sư phụ...” Thanh Viễn hoảng hốt tột độ.

Sát Nguyên T.ử từ bên ngoài chui , thấy cảnh thì gấp đến độ xoay vòng vòng, lắp bắp : “Sư .”

Thanh Viễn .

“Đi tìm tỷ .”

Sát Nguyên T.ử xoay chạy phòng Tần Lưu Tây, tìm thấy một đồng quy tiền nàng thường dùng. Hắn c.ắ.n nát đầu ngón tay, vẽ một đạo phù truy tung lên đồng tiền, nắm chặt trong lòng bàn tay, xé mở âm lộ nhảy .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...