Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 938: Có kẻ đến ăn vạ?
Cập nhật lúc: 2025-11-28 06:29:02
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Hữu Vi hề cố ý tâng bốc Tần Lưu Tây, mà là thật lòng khâm phục. Nàng đến hai mươi tuổi mà những ngộ tính như , chứng tỏ tầm và tấm lòng của nàng lớn.
Thử nghĩ mà xem, mỗi ngành nghề đều con đường riêng. Quan trường quy tắc của quan trường, chú trọng nhất là nhân mạch (mối quan hệ). Còn chùa chiền đạo quan, cái quan trọng nhất là sự linh nghiệm và hương khói thịnh vượng . Suy cho cùng, sự tồn tại của chúng vẫn dựa tiền dầu đèn cúng dường, nếu thứ đó thì lấy gì để duy trì hoạt động?
Người thường miếu quan thông thần, xuất gia siêu phàm thoát tục, nhưng thực tế chúng vẫn cùng một nhịp thở với phàm trần, thể tách rời các mối quan hệ thế tục.
Hương khói thịnh, ắt miếu quan hưng.
quan giả cần tầm xa trông rộng. Ai mà chẳng nếu cứ xây dựng đền chùa miếu mạo tràn lan thì sẽ là đả kích lớn thế nào đối với dân sinh, thậm chí là cả một hoàng triều. Sách sử cũng ghi chép ít về những vị hoàng đế theo đuổi trường sinh bất lão, quảng kiến tiên quan luyện đan, xây dựng Quốc Sư Lâu gì đó. Tất cả những thứ đều xây mồ hôi nước mắt của nhân dân, càng xây dựng hoa lệ quý giá bao nhiêu thì càng tốn hao nhân lực tài lực bấy nhiêu, khổ nhất vẫn là bá tánh.
Tần Lưu Tây là đạo sĩ Huyền môn, ủng hộ việc xây dựng đền miếu ồ ạt, thậm chí còn rõ hưng thịnh quá đà chắc là chuyện . Nói trắng , trong giới đạo quán, hành động giống "phá đám đập bát cơm", nhưng đó mới chính là thiện tâm của nàng.
Đó cũng là lý do khiến Niên Hữu Vi cảm thấy kính nể. Nàng cũng thích hương khói thịnh vượng, nhưng nàng giới hạn.
Tần Lưu Tây : “Đừng giở cái giọng điệu quan trường đó với . Ngươi nếu tin, thì giữ vững đạo tâm, vì dân thỉnh mệnh. Làm một quan thì mới bá tánh ủng hộ, như thế mới là công đức vô lượng.”
Niên Hữu Vi cung kính vái chào một cái, tỏ vẻ thụ giáo.
Hôm , ngày đại cát, thích hợp tế lễ khai quang.
Tần Lưu Tây dậy từ sáng sớm, dẫn theo hai đứa nhỏ đả tọa vận hành một đại chu thiên, đó mới cùng chuẩn đồ dùng khai quang và các nghi thức giản tiện.
Chuyện sửa sang miếu Thành Hoàng và thỉnh thần ở Nam huyện sớm đồn đại khắp nơi. Miếu Thành Hoàng ở phía Tây thành, quy mô lớn lắm. Mới giờ Mẹo hai khắc ( 5h30-6h sáng), nơi dân vây kín như nêm cối, nha vệ vất vả lắm mới duy trì trật tự.
Ai nấy đều tò mò miếu Thành Hoàng khi sửa linh nghiệm , vị thần thỉnh về là ai, liệu phù hộ cho Nam huyện của bọn họ . Phải rằng Nam huyện quanh năm đều là huyện nghèo nhất, các đời huyện lệnh đây đều dám ngẩng đầu mặt Tri phủ đại nhân vì chẳng thành tích gì nổi bật.
Thế nên, sự tò mò của kèm với sự mong chờ lớn. Ai nấy đều vươn cổ ngóng , còn xách theo giỏ đựng đầy hương nến, tranh thủ dâng nén hương đầu tiên để cầu bình an.
Tần Lưu Tây đến cùng lúc với Niên Hữu Vi. Nàng gặp gỡ ông từ quản lý miếu là Tống Du T.ử , tham quan một vòng trong ngoài miếu, đó mới bắt đầu chuẩn nghi thức khai quang.
Tượng Thần Tổ sư gia đặt trang trọng ban thờ bằng gỗ đặc trong miếu, bên bày biện đầy đủ hoa quả tươi ngon.
Nhìn thấy giờ lành sắp đến, ánh mặt trời cũng sắp chiếu rọi tới nơi , Tần Lưu Tây liền khoác pháp y, đội mũ quan, hiệu cho Tam Nguyên và Đằng Chiêu chuẩn khai quang.
Bá tánh Nam huyện hiếm khi tận mắt chứng kiến nghi thức khai quang. Ban đầu thấy nhóm Tần Lưu Tây tuổi đời còn quá trẻ, họ chút ngạc nhiên, thầm nghĩ chắc đại sư thực thụ sẽ xuất hiện cuối cùng. Mãi đến khi nàng khoác pháp y chủ trì nghi thức, cả sân ồ lên kinh ngạc.
Đại sư trẻ tuổi thế ? Có linh đấy?
Niên Hữu Vi sớm bố trí mấy kẻ "cò mồi" trong đám đông để tuyên truyền về phận của Tần Lưu Tây, tâng bốc nàng lên tận mây xanh, suýt chút nữa thành thần tiên hô mưa gọi gió.
Nếu Tần Lưu Tây đang bận chủ trì nghi thức trang nghiêm, e là nàng cũng sang lườm một cái vì tội c.h.é.m gió quá đà.
Hắn cũng hết cách , việc sửa sang miếu Thành Hoàng là chủ trương của , nếu chút hương khói nào thì còn mặt mũi gì nữa?
Cho nên dù thế nào cũng tuyên truyền bên ngoài rằng Tổ sư gia ở miếu Thành Hoàng địa vị, đại sư chủ trì khai quang cũng là cao nhân, như thế mới thu hút tín đồ.
Nhờ , bá tánh mới ở Li Thành - cái nơi giàu và địa linh nhân kiệt cách đây xa - một vị Thiếu quan chủ ở Thanh Bình Quan cực kỳ linh nghiệm, đạo hiệu Bất Cầu. Nghe đồn nếu lập sinh từ (đền thờ sống) hoặc bài vị trường sinh cho ngài thì sẽ phù hộ cả nhà.
Lại còn vị Thiếu quan chủ y thuật cao minh, tâm tư tỉ mỉ... khiến cho mấy bệnh trong lập tức nhấp nhỏm chen lên .
Cũng chỉ đơn thuần say sưa ngắm Tần Lưu Tây cương bộ (bước chân nghi lễ), đốt phù tế trời. Động tác của nàng trang trọng uyển chuyển như nước chảy mây trôi, khiến trầm trồ ngớt. Mấy thiếu nữ chồng thấy mà đỏ bừng cả mặt.
Vị đạo trưởng lật đổ hình tượng tiên phong đạo cốt râu tóc bạc phơ thường thấy của các đại sư. Quá tuấn tú, gả quá mất!
“Oa, thần hiển linh !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-938-co-ke-den-an-va.html.]
Đột nhiên đám đông ồ lên, bá tánh sôi nổi quỳ rạp xuống đất lễ bái.
Hóa là ánh nắng sớm chiếu chiếc gương Đằng Chiêu đang cầm, phản chiếu lên tượng Tổ sư gia, phát kim quang rực rỡ, khiến bức tượng trông khác hẳn lúc .
Đó chính là khai quang thỉnh thần hiển linh (thần hàng).
Nghi thức kết thúc, Tần Lưu Tây bảo Tam Nguyên và Đằng Chiêu mang những giỏ túi t.h.u.ố.c "tắm" qua kim quang đặt mặt Tổ sư gia đem phát cho . Đây là thứ bọn họ chuẩn từ hôm qua, coi như một cách thu hút hương khói cho miếu Thành Hoàng.
Nàng cầm ba nén hương, dâng tâm hương, cắm lư hương, lặng lẽ tượng Tổ sư gia và vị trí trống bên cạnh ngài.
Về chuyện báo mộng, nàng thực sự chút tò mò. Rốt cuộc là vị nào báo mộng cho Niên Hữu Vi? Liệu thực sự chỉ vì bảo hộ khí hậu một phương ?
Tại nàng cứ cảm giác ngôi miếu đang chuẩn sẵn cho một vị Thành Hoàng gia nào đó?
Chẳng lẽ một sinh hồn nào đó sắp trở thành Thành Hoàng nơi ?
Một cảm giác tim đập nhanh bất chợt ập đến.
“Đại sư! Đại sư hiển linh , cứu tiểu nương t.ử nhà với!” Có kẻ nào đó tru tréo ầm ĩ bên ngoài.
Tần Lưu Tây . Niên Hữu Vi hiệu cho sư gia, Chung sư gia lập tức ngoài xem xét, nhanh bẩm báo: “Là tên lưu manh Lại Tam nổi tiếng trong thành, kéo nương t.ử đến tìm Thiếu quan chủ khám bệnh. Chắc là mấy lời đồn đại của bên ... bá tánh truyền tai về y thuật của Thiếu quan chủ nên mới mò tới.”
Khóe miệng Niên Hữu Vi giật giật, sầm mặt : “Cái thứ khốn nạn , định đến ăn vạ nữa ?”
Thư Sách
“Để học trò cho đuổi nhé?” Chung sư gia tên lưu manh hỏng ngày vui.
Niên Hữu Vi gật đầu, dặn dò: “Chú ý một chút...”
“Khoan , là thế nào? Nhìn vẻ mặt ngài bất đắc dĩ, đ.á.n.h như gì .” Tần Lưu Tây cảm thấy buồn .
Niên Hữu Vi đau đầu, thở dài: “Tên Lại Tam đúng là một tên chí phèo chính hiệu. Ngài từ khi nhậm chức đến giờ, chỉ vì mà thăng đường bao nhiêu ? Sáu ! Lần nào cũng là vì bệnh tình của nương t.ử , cấu kết với hiệu t.h.u.ố.c hoặc gây sự để tống tiền, lừa bịp. Khổ nỗi gì , hễ định phạt là lôi thanh danh cha chuyện. Cha lúc sinh thời là một Lại tú tài đức độ, tiếng tăm, bá tánh kính trọng, thế mà sinh cái thứ lưu manh . Có thể , danh tiếng cả đời của Lại tú tài đều thằng con trời đ.á.n.h bôi tro trát trấu sạch sành sanh. Nếu trong quan tài, chắc cha cũng tức đến mức bật nắp quan tài dậy mà xử ... , chắc tức đến mức mệt buồn dậy nữa! Chỉ vì bệnh của vợ , các đại phu ở Nam huyện đều ăn vạ đến mức sợ mất mật, ai dám chữa. Bây giờ... tới phiên ngài đấy.”
Tần Lưu Tây: “...”
Ngài đang mát đấy?