Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 937: Thỉnh thần đến miếu Thành Hoàng
Cập nhật lúc: 2025-11-28 06:29:01
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường sơn trưởng đang dạo bên ngoài thư phòng, thấy hai thình lình xuất hiện thì giật , nhưng nhanh trấn tĩnh .
Ông lấy bình tĩnh, bước tới Tần Lưu Tây, mày nhíu chặt: “Sắc mặt con kém thế ?”
“Con tốn chút linh lực thôi.” Tần Lưu Tây : “Con đưa Nhan về , chúng đổi chỗ khác chuyện nhé.”
Đường sơn trưởng thì mừng rỡ mặt.
Cả nhóm di chuyển sang một sân khác râm mát hơn. Đợi Tần Lưu Tây kể đầu đuôi câu chuyện, Đường sơn trưởng vẫn còn ngơ ngác: “Kỳ cử nhân ư? Ta quen nào như ?”
Thực , quen giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tần Lưu Tây mở âm dương nhãn cho Đường sơn trưởng, đó thả Nhan Kỳ Sơn từ bình Dưỡng Hồn . Vừa thấy linh hồn yếu ớt của bạn già, nước mắt Đường sơn trưởng lập tức tuôn rơi lã chã.
Đã bảo cùng biên soạn sách, ông nỡ một bước thế ?
Đường sơn trưởng trách móc, tủi , nhưng nhiều hơn cả là sự đau lòng và nỡ. Tuy rằng ở tuổi xế chiều, bọn họ đều là những kẻ đặt nửa bàn chân quan tài, nhưng khi thực sự âm dương cách biệt, và ma khác lối, thể đau đớn cho ?
Nhan Kỳ Sơn ông, nở nụ : “Lão Đường, c.h.ế.t .”
Đường sơn trưởng bật . Có cái gì đáng chứ, cái đồ lão già giữ chữ tín .
Ông lẩm bẩm tâm sự nhiều điều, Nhan Kỳ Sơn chỉ mỉm lắng . Chợt như nhớ điều gì, ông nhắc đến hai chữ "bản thảo".
“Yên tâm , ông còn nữa thì vẫn sẽ biên soạn tiếp, để đều nhớ đến lão già ông.” Đường sơn trưởng quệt nước mắt.
Một canh giờ .
Tần Lưu Tây tiễn Nhan Kỳ Sơn . Nhờ kim quang công đức Phong Bá ban tặng, cộng thêm kiếp ông là bậc đại nho đức hạnh vẹn , dạy học và giáo d.ụ.c bao , bản cũng tích lũy vô công đức, nên tương lai chắc chắn sẽ đầu t.h.a.i một gia đình .
Sau khi tiễn Nhan Kỳ Sơn, Đường sơn trưởng vẫn còn chút buồn bã mất mát, với Tần Lưu Tây: “Hai ngày nữa sẽ tự đến đạo quan thắp cho ông một ngọn đèn trường minh.”
“Vâng.”
Xong xuôi việc, Tần Lưu Tây nán Đường gia, cũng về phủ mà thẳng đến cửa hàng Phi Thường Đạo. Nàng chui tọt mật thất đả tọa tĩnh tu, mãi cho đến ngày hôm mới nhận tin nhắn từ Thanh Viễn.
Người bên Nam huyện đến thỉnh tượng thần, mời Tần Lưu Tây về chủ trì.
Niên Hữu Vi mới nhậm chức, công việc bộn bề nên thể đích tới, bèn phái tâm phúc là sư gia Chung Lăng đến xử lý, cũng coi như là coi trọng việc .
Tần Lưu Tây chỉ cần thoáng qua Chung Lăng là hiểu vì Niên Hữu Vi chọn sư gia. Hắn trung trực, thông tuệ, khéo léo tùy cơ ứng biến, nhạy bén hơn , một sư gia là quá đủ năng lực.
Chung Lăng cũng sớm đại nhân nhà ca ngợi sự linh nghiệm của Thanh Bình Quan, đặc biệt là Thiếu quan chủ Tần Lưu Tây – một cao nhân đắc đạo pháp lực thâm sâu. Nếu may mắn ngài chỉ điểm cho một hai câu thì đúng là vận may lớn.
Vì thế, đối với Tần Lưu Tây vô cùng cung kính, lúc thỉnh thần cũng dâng cúng một khoản tiền nhang đèn lớn, lời cũng vô cùng lòng .
Có Tần Lưu Tây chủ trì, việc thỉnh thần diễn thuận lợi. Tượng thần bọc vải đỏ cẩn thận, di chuyển lên xe ngựa hướng về Nam huyện.
Chuyến , Tần Lưu Tây mang theo Đằng Chiêu và cả Tam Nguyên, bởi vì khi đến miếu Thành Hoàng còn lễ khai quang an vị.
Trên đường Nam huyện, Tần Lưu Tây vẫn luôn đả tọa luyện công. Hình ảnh lọt mắt hai đứa nhỏ, lập tức khơi dậy tâm hiếu thắng. Chẳng chỉ là đả tọa thôi ? Chiến luôn!
Thế là, Chung sư gia vốn định tranh thủ kết giao trò chuyện với mấy vị tiểu đạo trưởng đành ngậm ngùi thu tâm tư, im lặng suốt chặng đường cho đến khi tới Nam huyện, vì thấy ai nấy đều thâm trầm luyện công.
Thư Sách
Niên Hữu Vi đích ở cổng huyện thành nghênh đón đoàn của Tần Lưu Tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-937-thinh-than-den-mieu-thanh-hoang.html.]
“Niên đại nhân.” Tần Lưu Tây chắp tay hành lễ đạo gia.
Niên Hữu Vi tủm tỉm đáp lễ: “Thiếu quan chủ đường xa tới đây, bản quan tiếp đón từ xa , thật thất lễ.”
Tần Lưu Tây khẽ: “Đại nhân quan , giọng điệu quan trường cũng luyện thành thục ghê nhỉ.”
“Thất lễ, thất lễ.” Niên Hữu Vi xòa: “Ta với Thiếu quan chủ cũng coi như quen, chúng cứ chuyện thoải mái chút nhé?”
Tần Lưu Tây gật đầu: “Niên đại nhân cứ tự nhiên.”
“Vậy . Hiện giờ trời tối, việc khai quang tượng thần đành đợi đến ngày mai. Ta chuẩn tiệc rượu để tẩy trần cho Thiếu quan chủ, mời ngài lối .” Niên Hữu Vi mời nàng lên xe ngựa, về hướng huyện nha.
Niên Hữu Vi sắp xếp cho nhóm Tần Lưu Tây ở ngay tại huyện nha. Một là để tỏ rõ sự cận coi trọng, hai là... cũng cho thằng con nhà bái kiến Tần Lưu Tây, xin một lời chúc cát tường.
Tần Lưu Tây cũng mất mặt . Đứa trẻ còn nhỏ, xem tướng kỹ , nhưng nàng tặng cho một lá bùa hộ mệnh đeo bên , còn xoa đầu đứa bé niệm một câu "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn".
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ Niên Hữu Vi mừng rỡ khôn xiết.
Sau một hồi nâng ly cạn chén hàn huyên, Tần Lưu Tây mới hỏi lý do vì bỗng nhiên chấn hưng miếu Thành Hoàng ở nơi .
Niên Hữu Vi liền đặt chén xuống, cố ý hạ thấp giọng: “Nói thể ngài tin...”
“Hửm?” Tần Lưu Tây : “Nếu ngài định với mấy cái đạo lý chốn quan trường thì thể kiến thức còn hạn hẹp. nếu bàn về mấy chuyện quỷ dị khiến thường khó tin, thì là đạo sĩ Huyền môn, cái gì mà từng thấy qua?”
Niên Hữu Vi ngượng ngùng: “Cũng đúng. Thật chỉ là vì một giấc mơ thôi.”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Mơ ?”
“Dạo , mơ một giấc mơ, trong mơ giọng bảo hãy sửa sang miếu Thành Hoàng, thỉnh tượng thần về, tự khắc sẽ bảo vệ một phương thổ địa bình an, bá tánh an cư lạc nghiệp.”
“Và ngài tin luôn ?”
Niên Hữu Vi khổ: “Thực thì, nếu từng trải qua sự chỉ điểm của ngài ở Thanh Bình Quan, còn chuyện của Lôi , thì cũng chẳng để trong lòng . trải qua nhiều chuyện , tự nhiên ... Ngài đừng hỏi tin , hiện giờ chính là tín đồ của Thanh Bình Quan đấy, nhà cũng thờ một tượng nhỏ của Tổ sư gia mà. Hơn nữa, giấc mơ mơ liên tiếp ba ngày, cùng một giờ giấc, lời y hệt , ngài bảo dám tin?”
Tần Lưu Tây gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
“Sau khi nhậm chức tìm hiểu qua, vùng Nam huyện đền chùa nào hương khói quá vượng. Có chùa Phổ Quang thì hương khói tạm , nhưng đó là chùa, thêm một cái am ni cô, đa phần là phụ nữ lui tới, còn đạo quan thì tuyệt nhiên . Đã thần báo mộng, thì sửa sang miếu Thành Hoàng, thỉnh thần về, để bá tánh một nơi tín ngưỡng, âu cũng là một chỗ dựa tinh thần .”
Niên Hữu Vi nhấp một ngụm tiếp: “Ông từ giữ miếu cũng tìm xong . Nếu miếu Thành Hoàng hương khói thịnh vượng, hàng năm cũng sẽ giống như Thanh Bình Quan, trích tiền nhang đèn để việc thiện tích đức, che chở cho khí hậu một phương. Nếu quả thật như trong mộng, bá tánh an cư lạc nghiệp, thì cũng uổng công quan phụ mẫu một nhiệm kỳ, coi như tích một công đức.”
Tần Lưu Tây gật đầu mỉm : “Niên đại nhân thật tâm thiện. Việc đền miếu thể duy trì, nhưng nên cổ xúy rầm rộ. Làm quan hộ dân, thành tích thì việc thiết thực, đặt cảnh dân mà thật, chứ nên dựa dẫm quá nhiều chuyện thần phật. Rốt cuộc 'mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên'. Việc xây cất đền miếu quá đà, đối với quốc gia và bá tánh, chắc là chuyện may mắn.”
Niên Hữu Vi vô cùng kinh ngạc, dậy cúi đầu hành lễ với nàng một cái thật sâu: “Thiếu quan chủ mới là lòng mang thiên hạ đại thiện thực sự, tại hạ xin bái phục.