Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 935: Thần hồn không vững, liệu có thể thí thần chăng?
Cập nhật lúc: 2025-11-28 06:28:59
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây cùng Đằng Chiêu rời khỏi Hạnh Hoa trấn, vội vã trở về ngay mà bộ theo đường lớn đến thị trấn tiếp theo. Vì xe ngựa bước, nàng đành thi triển thuật Súc Địa Thành Thốn để di chuyển nhanh chóng. Đến thị trấn kế tiếp, nàng âm thầm tính toán giờ giấc, phát hiện Hạnh Hoa trấn quả thực ở nơi hẻo lánh, cách thị trấn đến hai ba canh giờ đường.
Nàng thử giữ hai đường hỏi thăm về Hạnh Hoa trấn.
“Hạnh Hoa trấn ư? Có thị trấn ?” Một nhíu mày cố nhớ .
“Hình như là đấy.” Người còn ngẫm nghĩ một chút : “Có vẻ từng ai nhắc tới, nhưng cũng đường thế nào.”
Tần Lưu Tây cảm tạ để hai rời . Chợt một giọng cất lên: “Hạnh Hoa trấn , chỉ Hạnh Hoa thôn thôi, nhưng cũng chẳng còn nữa, cháy sạch từ lâu .”
Đằng Chiêu đầu , thấy một lão ăn mày què chân đang chống gậy gỗ, tay cầm cái bát sứt mẻ. Hắn bèn lấy từ túi tiền bên hông một mẩu bạc vụn thả bát.
Lão ăn mày "a" lên một tiếng, nheo mắt Đằng Chiêu, : “Đa tạ tiểu đạo trưởng việc thiện.”
Tần Lưu Tây bước lên hỏi: “Lão nhân gia về Hạnh Hoa thôn ?”
“Chuyện từ mấy chục năm , lớp trẻ các ngươi chắc , chứ lớp già như thì ai mà rõ? Đó là cái thôn trấn trồng đầy cây hạnh, khi hoa nở thì vô cùng. Nghe một ngày mùa thu xảy hỏa hoạn, chỉ một đêm thiêu rụi cả nơi đó, t.h.ả.m lắm.” Lão ăn mày thở dài.
“Vậy còn ai nơi đó vẫn tồn tại ?”
“Tồn tại ư?” Lão ăn mày lắc đầu quầy quậy: “Không thể nào . Lão già cũng từng qua đó , nơi nơi đều trơ trọi tro tàn, gì còn sự sống? Bảo nó còn tồn tại thì chỉ là gặp ma thôi. Mà cũng bình thường, cả một cái thôn c.h.ế.t sạch như thế, gặp ma mới là chuyện lạ!”
Tần Lưu Tây cong môi nhạt: “Sau sẽ gặp nữa .”
“Hả?”
Tần Lưu Tây cúi chào ông lão, dẫn Đằng Chiêu về phía cửa hàng xe ngựa, hỏi thêm về chuyện Hạnh Hoa trấn nữa.
“Sư phụ, chúng hỏi thêm ?”
“Hỏi thì gì? như lão ăn mày , những ai thể cảm thấy nó tồn tại, đều là do gặp ma, lạc quỷ thôn. May mắn thì thoát , họ tự nhiên sẽ tin là nó tồn tại. Còn vận khí kém, thì ở đó trở thành trấn dân mê hoặc ngoài.” Tần Lưu Tây nhàn nhạt : “Phật cốt mất, sức mạnh chống đỡ cho ảo giác cũng biến mất, cần hỏi thêm gì. Hạnh Hoa trấn sớm còn tồn tại, nó chỉ sống trong ký ức mơ hồ của một ít , nhắc đến sẽ ai nhớ tới. Có lẽ trong tương lai, nơi đó sẽ cây hạnh mọc lên, đến định cư nền đất cũ, một Hạnh Hoa trấn mới sẽ xuất hiện trong tầm mắt .”
“Vậy Nhan c.h.ế.t oan quá.” Đằng Chiêu mím môi.
Tần Lưu Tây cúi đầu, sờ nhẹ bình Dưỡng Hồn bên hông. Có lẽ ông thực sự c.h.ế.t do ngã quỵ vì thiếu m.á.u não khi gan dương bốc hỏa, nhưng điều khiến nàng chú ý chính là ký ức của ông , chút hỗn loạn và thiếu hụt, cho nên nàng tạm thời để ông đầu thai.
Xe ngựa một đường lao nhanh, hướng về phía Lục hồ ở Dư Hàng.
Cùng lúc đó, tại di chỉ hoang tàn của Hạnh Hoa trấn, một bóng hồn hư ảo hiện lên, ngắm vùng đất c.h.ế.t chóc . Gió thổi qua cuốn theo bụi đất mặt đất bay lên mù mịt.
Bóng hồn giơ tay hứng lấy bụi đất lẫn tro tàn, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh lẽo: “Ra tay nhanh thật đấy.”
Hết đến khác chống đối , cứ như t.h.u.ố.c cao bôi da chó, thật phiền phức.
Trong xe ngựa, Tần Lưu Tây mở bừng mắt ngoài cửa sổ, tay ấn lên ngực, cố đè nén cơn tim đập nhanh bất chợt ập đến.
Tại Lục hồ, Dư Hàng.
Tần Lưu Tây đến miếu Thủy thần, cần nàng triệu hồi, Phong Bá tự xuất hiện. Chỉ là thấy ông, nàng kinh ngạc.
“Thần hồn của ông thế ?” Thần hồn của Phong Bá trông vô cùng suy yếu và bất , cứ như sắp tan biến đến nơi. Điều thật vô lý. Miếu Thủy thần xây dựng , ở địa phương cũng cực kỳ nổi tiếng, bá tánh đến cúng bái đông. Theo lý, tín ngưỡng càng nhiều thì thần hồn của ông càng thêm ngưng thực mới đúng.
Thư Sách
sự thật là thần hồn vững.
Người tu đạo đều , phàm là Sơn Thần, Hà Thần... đều tồn tại nhờ tín ngưỡng. Một khi mất tín ngưỡng, bọn họ sẽ tan biến.
Là Thủy thần cai quản Lục hồ, Phong Bá nhờ nhân duyên trùng hợp mới thành bán thần, nhưng cũng cần tín chúng tín ngưỡng để duy trì. Nếu mất , ông sẽ còn là thần nữa. Đặc biệt là khi Phật cốt đang dung nhập trong hồn phách ông, nếu công đức tín ngưỡng chính đạo trấn áp, Phật cốt thể sẽ phản phệ bất cứ lúc nào.
Hiện giờ, hương khói miếu Thủy thần dứt, nhưng thần hồn ông bất , chuyện quả thực kỳ quái.
“Ta cũng . Ta phát giác tín ngưỡng chi lực của đang xói mòn.” Phong Bá nhíu mày : “Mặc kệ hấp thu bao nhiêu, chúng đều trôi mất, đọng chút nào trong thần hồn. Ngược , thần hồn trở nên chút hung bạo, cảm giác như sắp mất kiểm soát.”
Tần Lưu Tây cau mày: “Sắp mất kiểm soát là thế nào?”
“Là d.ụ.c vọng hủy thiên diệt địa. Càng cố áp chế, thần lực tiêu hao càng nhanh.” Phong Bá trầm mặt : “Ta nghi ngờ là do khúc Phật cốt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-935-than-hon-khong-vung-lieu-co-the-thi-than-chang.html.]
“Sao cơ?”
“Mỗi khi cố áp chế, nó ẩn ẩn cảm giác tách khỏi thần hồn để đối kháng . Càng đối kháng, càng suy yếu.”
Tần Lưu Tây về phía chân ông, nơi dung hợp Phật cốt, vẻ mặt đăm chiêu.
“Ta thể hấp thu tín ngưỡng chi lực, còn tốn sức áp chế d.ụ.c niệm . Hiện tại còn thể kìm nén, nhưng nếu một ngày thể nữa, ngược nó áp chế, liệu trở thành Ác Phật ?”
Tần Lưu Tây ngẩng đầu: “Sao ông nghĩ như ?”
Phong Bá sờ xuống chân, : “Bởi vì khoảnh khắc buông xuôi tất cả.”
Tần Lưu Tây nhớ lúc nắm lấy khúc Phật cốt , d.ụ.c niệm cũng trỗi dậy, sức mạnh tà ác lôi kéo nàng trầm luân, cùng nó nhảy múa, đồng hóa nàng.
Đã qua mấy ngàn năm, sức mạnh tàn dư của khúc Phật cốt vẫn còn cường hãn như , thế thì thời kỳ cường thịnh, Hủy La còn mạnh đến mức nào? Khi đó linh khí dồi dào, liệu chỉ còn thiếu một bước nữa là phi thăng thành thần?
“Ông thể tách nó ?” Tần Lưu Tây hỏi.
Phong Bá sửng sốt, khẽ nhắm mắt, tâm niệm động, thử tách khúc Phật cốt khỏi thần hồn.
mà, ngay khi định tách , thần hồn càng thêm suy yếu, như tán loạn.
Mây đen kéo đến che kín đỉnh đầu, mặt nước chấn động dữ dội.
“Sư phụ.” Đằng Chiêu về phía Lục hồ, vẻ mặt kinh hãi.
Tần Lưu Tây liếc , nước Lục hồ đang dâng lên nhanh chóng, chấn động mạnh. Cách đó xa, mấy chiếc du thuyền mặt hồ chao đảo, tiếng la hét hoảng loạn vang lên, rơi xuống nước kêu cứu thất thanh.
Dưới đáy Lục hồ như đang xảy địa chấn, cá tôm nổi lên trắng xóa.
Bá tánh quỳ bên hồ cầu khẩn Thủy thần, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Tần Lưu Tây vội vàng ngăn Phong Bá tách Phật cốt.
Phong Bá mở mắt , thần hồn càng thêm hư ảo, kim quang công đức cũng trở nên ảm đạm.
Trong đầu Tần Lưu Tây suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh. Hắn thành Thủy thần là nhờ Phật cốt, dung hợp sức mạnh của nó mới cứu , tích lũy công đức thành bán thần. Nếu rút Phật cốt , liệu còn là bán thần nữa ?
Không, với thần hồn hư tán như thế , rút còn tồn tại nổi chứ đừng là bán thần?
nếu mặc kệ, thể hấp thu tín ngưỡng chi lực, Lục hồ thì rung chuyển khi Phật cốt rục rịch. Hắn còn gồng áp chế sự phản phệ của Phật cốt, một khi áp chế nữa, sẽ là Thủy thần Phong Bá là Ác Phật Hủy La?
Thật là tiến thoái lưỡng nan.
“Nha đầu, ngươi thể tự tay kết liễu ?” Phong Bá nàng, giọng trầm lắng đầy quyết tuyệt.
Ánh mắt Tần Lưu Tây ngưng .
Thí thần ?