Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 932: Xem Kính Chiếu Yêu của ta đây
Cập nhật lúc: 2025-11-28 03:46:04
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tác giả: Yến Tiểu Mạch
"Các , nên tới đây!"
Tần Lưu Tây bỗng nhiên ngẩng đầu về phía Kỳ cử nhân. Gương mặt ông lộ vẻ thương xót, thần sắc đau thương, dường như chút tự trách và áy náy.
Tần Lưu Tây bật dậy, ngoài cửa. Vừa hoàng hôn còn đang treo cao, mà chớp mắt lặn mất, trời đất như đổi , tối sầm trong tích tắc.
Cảnh tượng mà quỷ thì mới là lạ.
“Là âm khí.” Đằng Chiêu ở cửa, màn đêm tràn ngập âm khí nồng nặc, lạnh lẽo như rắn trườn, thấm tận xương tủy.
“Tự bảo vệ .” Tần Lưu Tây ấn tay lên vai một cái.
Đằng Chiêu rút thanh thất tinh kiếm gỗ đào từ lưng , : “Sư phụ cẩn thận.”
Giọng ẩn chứa vài phần hưng phấn, đây chính là nhịp điệu kề vai sát cánh chiến đấu cùng sư phụ !
“Cười ngây ngô cái gì đấy.” Tần Lưu Tây mắng yêu một câu.
Nàng đầu Kỳ cử nhân. Đối phương cũng đang nàng, đáy mắt còn chút cảm xúc ham nào, mặt chỉ còn vẻ bi thống: “Chào mừng đến với địa ngục của chúng .”
Sống lưng thầy trò Tần Lưu Tây bỗng dưng lạnh toát.
Bởi vì bọn họ ngửi thấy mùi dầu hỏa nồng nặc, thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết chói tai, tiếng kêu cứu tuyệt vọng. Trong khí truyền đến mùi khét lẹt của da thịt thiêu đốt. Bầu trời vốn dĩ đen kịt bỗng nhiên rực sáng ánh lửa tận trời, tro tàn từ trung bay lả tả như tuyết rơi.
Lửa, vẫn luôn lan tràn.
Tòa nhà nơi thầy trò Tần Lưu Tây đang cũng ngoại lệ, bỗng nhiên bốc cháy dữ dội, tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết vang lên dứt bên tai.
Hai thầy trò kinh ngạc thôi.
Tần Lưu Tây nghiêm mặt, một tay kéo Đằng Chiêu, một tay thi thuật, tạo một lớp chắn ngăn cách ngọn lửa đang lao về phía bọn họ.
Kỳ cử nhân chút ngạc nhiên, thoắt cái lướt đến bên cạnh bọn họ, : “Các cũng vài phần bản lĩnh đấy.”
Tần Lưu Tây chằm chằm : “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta đương nhiên là Kỳ cử nhân.” Kỳ cử nhân chỉ tay về phía : “Ngươi xem, địa ngục của chúng đó.”
Tòa nhà vốn ở triền núi, địa thế cao nên dễ dàng thấy cảnh tượng bên . Thị trấn ban ngày bọn họ thấy còn tường hòa, yên tĩnh, giờ đây biến thành chốn nhân gian luyện ngục.
Khắp nơi đều là lửa. Những con lửa thiêu đốt chạy loạn khắp nơi ngã gục xuống, từ lớn đến trẻ nhỏ, ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều biến thành những cái xác cháy đen như than cốc.
“Hạnh Hoa trấn vốn dĩ là một thị trấn màng thế sự, tựa như chốn đào nguyên ngoại thế. Chúng màng danh lợi, chí hướng thanh cao, chỉ cần ăn no mặc ấm, sống những ngày tháng yên bình là mãn nguyện .” Giọng Kỳ cử nhân khàn đặc, thô ráp khó như thể cổ họng khói đặc hun cháy.
“Chúng tranh đoạt, bao đời nay chỉ sống ở thôn trấn . Ta thi cử nhân, đơn giản là cái danh phận để miễn thuế má điền đinh, dân thôn việc gì cũng đến mức chủ.” Kỳ cử nhân tự giễu: “ hóa , là quá mức ngây thơ. Chỉ là phận cử nhân thôi thì đủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-932-xem-kinh-chieu-yeu-cua-ta-day.html.]
Kỳ cử nhân chỉ tay về phía trung tâm thị trấn, : “Ở nơi đó, từng một cây hạnh cổ thụ 200 năm tuổi, là thần hộ mệnh của Hạnh Hoa thôn chúng . một ngày, nó trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt cản trở con đường thăng quan phát tài của kẻ khác.”
“50 năm , Tô Huyện một tên huyện lệnh họ Lương. Hắn nhậm chức ở Tô Huyện 6 năm, vẫn luôn thăng chức nhưng mãi . Một ngày nọ, một phương sĩ tìm đến cửa chỉ điểm cho , rằng cây hạnh cổ thụ ở Hạnh Hoa thôn chúng cản trở đường quan lộ của . Chỉ cần phá hủy cái cây, xóa sổ Hạnh Hoa thôn là thể một bước lên mây.” Kỳ cử nhân mỉa mai : “Vì thế, một đêm trăng thanh gió mát, bọn họ tạt dầu hỏa, châm lửa đốt. Chúng chạy trốn, nhưng thoát . Toàn bộ thôn trấn như một lớp kết giới chặn đường. Cuối cùng, 129 hộ dân Hạnh Hoa thôn, hơn một ngàn mạng , bộ đều c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn .”
Tần Lưu Tây híp mắt: “50 năm ? Vậy đây là quỷ thôn? Các ngươi thế nào mà ban ngày thể tạo ảo ảnh chân thật như nhân gian ?” Ít nhất lúc đó nàng sơ hở nào khác thường.
Kỳ cử nhân về phía trung tâm thị trấn, đáp: “Tự nhiên là nhờ thần hộ mệnh tương trợ.”
“Lửa bùng lên, khó lòng thoát nạn, Hạnh Hoa thôn tiếng kêu than dậy trời đất, hóa thành địa ngục trần gian. Chúng hận, chúng oán, chúng cam lòng. Thần hộ mệnh thấy sự phẫn nộ của chúng , ngài ban cho thần lực, cũng ban cho chúng sự tái sinh.” Kỳ cử nhân mỉm quỷ dị: “Có ngài , chúng thể ngày qua ngày lặp những tháng ngày yên bình tường hòa.”
Tần Lưu Tây trong lòng khẽ động, cảm nhận Phệ Hồn Kính đang rung lên bần bật. Nàng chằm chằm Kỳ cử nhân, hỏi: “Ngươi một khúc xương cốt?”
Kỳ cử nhân đột ngột sang nàng, ánh mắt sắc bén như dao, mang theo sát ý lạnh thấu xương, cả sát khí cuồn cuộn.
Đoán trúng !
Ngoại trừ khúc xương Hủy La đoạt , còn hai khúc Phật cốt tung tích, khúc còn vốn bặt vô âm tín, thế mà ở đây.
Thư Sách
“Ngươi dùng cái gọi là thần lực để dựng lên lớp vỏ giả dối suốt 50 năm qua. Trừ việc lừa dối , ngươi còn quá tàn nhẫn. Ngươi rõ ràng đang dùng sức mạnh để giam cầm linh hồn bá tánh trong thôn ở đây, khiến họ thể luân hồi đầu thai. Thật ích kỷ!” Tần Lưu Tây mỉa mai.
Kỳ cử nhân giận dữ, sát khí ngưng tụ thành mũi tên b.ắ.n nhanh về phía nàng: “Ngươi thì cái gì! Chúng chỉ những ngày tháng màng thế sự, gì là sai?”
Tần Lưu Tây bắt quyết c.h.é.m tan luồng sát khí , tay áo vung lên, lạnh: “Hết thảy chẳng qua là do ngươi tự cho là đúng thôi. Ngươi từng hỏi qua xem những trấn dân đời đời kiếp kiếp sống như ?”
“Sư phụ.” Đằng Chiêu bỗng nhiên chỉ tay trong bóng đêm.
Tần Lưu Tây theo, liếc mắt liền thấy Nhan Kỳ Sơn. Hắn ngơ ngơ ngác ngác như kẻ mất hồn. Ngoài , còn những quỷ hồn mới c.h.ế.t lâu, nhưng trang phục chút khác biệt.
Nàng còn nhận một , đó là ông chủ tiệm tạp hóa, lão chưởng quầy đang đó gảy bàn tính, qua thì thấy ông c.h.ế.t hai ba mươi năm .
Bỗng nhiên, một gã đàn ông rõ ràng là dân bản địa lao đến, tóm lấy lão chưởng quầy nhai ngấu nghiến rào rạo.
Tần Lưu Tây nháy mắt liền hiểu vấn đề, ánh mắt như mũi tên b.ắ.n về phía Kỳ cử nhân: “Vì cái gọi là 'chân thật', các ngươi giữ những qua đường đây, biến họ thành cư dân để sung dân mới hòng che mắt ngoài? Thời gian lâu thì c.ắ.n nuốt họ để đổi một lứa mới ?”
“Bọn họ là tự nguyện ở . Nơi tranh đấu, là thế ngoại đào nguyên, gì ?” Kỳ cử nhân về phía Nhan Kỳ Sơn, : “Bao gồm cả Trọng Thanh, cũng là tự nguyện ở . Hắn hoa nơi , rượu ngon, nguyện say trong rừng hoa. Ta chỉ là đang thành nguyện vọng của mà thôi.”
“Ngươi thể qua mặt đại phu và ngỗ tác, khiến họ nghi ngờ về cái c.h.ế.t của ông , cũng là nhờ lớp vỏ giả dối và cái gọi là thần lực .” Tần Lưu Tây thực sự bắt đầu kiêng kị Phật cốt của Hủy La. Nó kẻ mà thể phát sức mạnh lớn đến , tạo ảo ảnh chân thật đến mức đ.á.n.h lừa tất cả , chút sơ hở, thậm chí ảnh hưởng đến cả đầu óc của họ.
Đằng Chiêu thắc mắc: “Nhan mới hơn 50 tuổi, còn ngươi c.h.ế.t 50 năm, thể xưng gọi với ông , còn tồn tại chân thật trong mắt như ?”
Kỳ cử nhân khẽ, dang hai tay : “Ta thần lực do thần hộ mệnh ban tặng, quỷ thì gì khó? Muốn qua mặt đôi mắt của đám phàm nhân các , càng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Đằng Chiêu nổi da gà, ngay cả là tu đạo cũng nhận .
Tần Lưu Tây : “Ngươi diễn sâu đến mấy cũng giấu việc ngươi chỉ đang mượn dùng sức mạnh tà ác. Mà giả thì mãi là giả, chung quy sẽ ngày vạch trần. Ví dụ như... nếm thử Kính Chiếu Yêu của đây!”
Nàng xong liền tung Phệ Hồn Kính . Kim quang lóe lên, Kỳ cử nhân tránh né kịp, phát một tiếng kêu gào thê lương.