Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 929: Tin dữ về cái chết của Nhan Kỳ Sơn
Cập nhật lúc: 2025-11-28 03:46:01
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có một ruột "tỉnh táo nhất trần đời" như , Tần Lưu Tây tỏ vẻ tán thưởng. Nàng đáp ứng yêu cầu của bà, dựa cơ địa của bà mà đích điều chế một thang t.h.u.ố.c tuyệt t.ử gây hại cho sức khỏe, kê thêm t.h.u.ố.c điều trị vài vấn đề phụ khoa nhỏ, kèm theo một lọ Dưỡng Vinh .
Ăn ngon ngủ kỹ, vô tâm vô tư vạn sự lo, Vạn di nương chắc chắn sẽ càng sống càng trẻ , xứng danh là di nương thoải mái sung sướng nhất trong đám thê ở hậu viện.
Thuốc do Tần Lưu Tây bốc, nàng sai Kỳ Hoàng giúp đỡ sắc t.h.u.ố.c đưa qua. Xong xuôi, nàng dẫn theo Đằng Chiêu ngoài đến thăm Đường sơn trưởng.
Đường phu nhân thấy Tần Lưu Tây đến thì vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay nàng ân cần hỏi han một hồi, thương cảm : “Nghe Thuần Nhi bảo tiểu đồ của con mất tích, đến giờ vẫn chút tin tức nào ?”
Tần Lưu Tây khẽ "" một tiếng.
Đường phu nhân thở dài: “Con cũng đừng quá đau lòng, còn sống thì còn hy vọng, duyên phận ắt sẽ gặp thôi.”
“Chỉ mong là như thế.” Tần Lưu Tây nhiều về chuyện , nhạt chuyển đề tài: “Con thăm lão sư đây ạ. Sao ngã bệnh thế , là bệnh tim tái phát ạ?”
Thần sắc Đường phu nhân thoáng vẻ bi thương, bà : “Cũng coi như là bệnh tim tái phát, nhưng nguyên nhân chính là do chịu đả kích quá lớn.”
“Sao cơ?”
“Người bạn thiết của ông đột ngột gặp t.a.i n.ạ.n qua đời, con cũng đó đấy, là Nhan Kỳ Sơn.” Nhắc tới chuyện , trong mắt Đường phu nhân ngân ngấn lệ.
Tần Lưu Tây ngẩn , khựng tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Nhan mất ?”
Chuyện ... chuyện thể chứ? Ông tướng mạo đoản mệnh như . Tuy thể chút bệnh vặt nhưng thể điều trị, tuyệt đối thể nào c.h.ế.t sớm thế .
“Trời mưa gió thất thường, con cũng đừng quá kinh ngạc. Nghe là uống rượu cùng bạn bè, lúc nhà xí lỡ chân ngã xuống hố phân mà mất.” Đường phu nhân lau khóe mắt, giọng đầy chua xót.
Đối với cái c.h.ế.t của Nhan Kỳ Sơn, đừng Đường sơn trưởng cảm thấy thương cảm bi phẫn, mà ngay cả Đường phu nhân cũng cảm thấy trong lòng đầy day dứt yên.
Người ai cũng c.h.ế.t, c.h.ế.t già là hỉ tang, là sống thọ và c.h.ế.t tại nhà. Nhan Kỳ Sơn mới ngoài năm mươi mất, tuy gọi là mất sớm nhưng cũng đến tuổi tri thiên mệnh. Chỉ điều, cái cách c.h.ế.t của ông quá mức hoang đường.
Uống rượu ngã xuống hố phân, chuyện quá nực . Nhan Kỳ Sơn đường đường là một văn nhân nho sĩ nổi danh một phương, mà c.h.ế.t một cách dơ bẩn như thế. Ai mà thấy bất bình , e là chính bản ông cũng c.h.ế.t nhắm mắt, cảm thấy linh hồn cũng vấy bẩn.
Sắc mặt Tần Lưu Tây cực kỳ khó coi.
Thật sự là nhân sinh vô thường ?
Bước thư phòng của Đường sơn trưởng, từ khi đổ bệnh, ông dọn hẳn qua thư phòng ở để tránh lây bệnh khí sang cho thê tử. Vì nhận tin báo Tần Lưu Tây đến từ , nên giờ ông đang khoác một chiếc áo mỏng, tựa đầu giường. Nhìn thấy Tần Lưu Tây gầy ít, mày ông nhíu .
“Tiên sinh.” Tần Lưu Tây hành lễ , đó xuống ghế tròn cạnh giường. Thấy sắc mặt ông xanh xao nhợt nhạt, nàng nhíu mày : “Mấy viên dưỡng tâm đan con cho lúc uống hết ? Sao sắc mặt tệ đến mức ?”
Đường sơn trưởng thở dài một thật dài: “Ta đây là tâm bệnh.”
“Tâm bệnh cũng thể lấy thể đùa giỡn, sư nương và đều đang trông cậy đấy.” Tần Lưu Tây cầm lấy tay ông, đặt hai ngón tay lên bắt mạch, liền phát hiện khí huyết ông hao hụt nghiêm trọng, mạch tượng hoãn cấp (chậm mà gấp), can hỏa bốc lên, tâm tình u uất. Lại quầng thâm mắt ông, bao lâu ông ngủ ngon giấc.
“Mấy ngày nay ngủ trọn giấc nào đúng ? Tim vốn tật, chú ý dưỡng sinh, giờ cộng thêm gan uất hóa hỏa, nhiệt tà xâm nhập, khí huyết lập tức suy kiệt. Muốn dưỡng cho e là tốn ít thời gian đấy.”
Tần Lưu Tây tiếp: “Tuy và Nhan giao tình sâu nặng, thương tiếc là chuyện thường tình, nhưng cũng thể hủy hoại thể như . Người chỉ sống cho riêng .”
Đường sơn trưởng lập tức đỏ hoe mắt, nghẹn ngào : “Năm ngoái còn là một sống sờ sờ, mới gặp đó, còn hẹn cùng một cuốn dã chí tạp thư. Sách còn biên soạn xong, ông vội ? Lại còn c.h.ế.t một cách dơ bẩn như thế, quả thực là hoang đường! Ta ông ham rượu ngon, nhưng ngờ ngày vì rượu mà c.h.ế.t, chuyện quá mức nghẹn khuất.”
Càng nghĩ ông càng thấy uất ức, nhất thời nhịn mà bật thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-929-tin-du-ve-cai-chet-cua-nhan-ky-son.html.]
Thương cho sự bất hạnh .
Thư Sách
Đường phu nhân ở cửa cũng nhỏ giọng theo vài tiếng.
Tần Lưu Tây khuyên can. Trong lòng buồn bực, phát tiết còn hơn là nghẹn trong lòng sinh bệnh.
Quả nhiên, một hồi, Đường sơn trưởng tự nín. Thấy Tần Lưu Tây cứ một bên trơ mắt , mặt già ông đỏ lên, xua tay: “Đi , để rửa mặt cái chuyện .”
Tần Lưu Tây lui sang một bên, tự đến bàn án trong thư phòng lấy bút mực một đơn thuốc. Đợi khi nét mực khô, Đường sơn trưởng cũng chỉnh trang xong xuôi.
Tần Lưu Tây giao đơn t.h.u.ố.c cho Đường phu nhân bốc và sắc thuốc, đó với Đường sơn trưởng: “Phải ngủ ngon mới thể nghỉ ngơi dưỡng sức . Người mất ngủ một thời gian, can hỏa càng thêm khô nóng, hại hại gan. Con sẽ châm cứu cho , lát nữa uống t.h.u.ố.c xong thì ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Đường sơn trưởng phối hợp xuống.
Tần Lưu Tây về phía Đằng Chiêu. Người lanh lẹ lấy bao ngân châm mở sẵn, một bên trợ thủ, còn giúp vén áo cho Đường sơn trưởng.
Tần Lưu Tây lấy huyệt hạ châm, hỏi: “Nhan mất khi nào ạ?”
Ánh mắt Đường sơn trưởng tối , giọng trầm thấp trả lời: “Nghe là cuối tháng ba, nếm rượu mới cùng bạn bè, uống nhiều thêm hai ly ngã xuống đó.”
“Có chắc chắn là t.a.i n.ạ.n ngoài ý ? Có thể bạn với Nhan , hẳn đều là những văn nhân nhã sĩ cùng chí hướng. Những nơi họ lui tới thường là chốn thanh tao, mà ở những nơi đó, nhà xí cơ bản đều dọn dẹp sạch sẽ. Việc ngã xuống hố phân, thật sự chút thể tưởng tượng nổi.”
Đường sơn trưởng khổ: “ là như . Chỉ là bạn của ông sống ở thôn quê, thôn đó trồng đầy cây hạnh, đúng dịp hoa hạnh nở rộ nên mới rủ qua ngắm hoa nấu rượu. Vị bạn hữu là ruộng học, trong nhà ruộng đất nhiều, nhà xí dựng đơn độc một góc, những thứ dơ bẩn đều giữ để ủ phân. Ông vững nên ngã , lúc cứu lên thì còn thở nữa.”
Tần Lưu Tây châm cây kim cuối cùng, nhận lấy khăn ướt Đằng Chiêu đưa qua lau tay, : “Cho dù là , nếu uống say, chẳng lẽ gã sai vặt theo hầu hạ ? Đi nhà xí thì càng dìu chứ.”
Đường sơn trưởng : “Thì cũng chỉ dìu đến bên ngoài nhà xí thôi. Đại phu bảo do ông uống rượu dẫn đến khí huyết dồn lên não gây tắc nghẽn kinh lạc, nhất thời choáng váng mới ngã chúi đầu đó.”
“Nhan gia điều tra kỹ , xác định là tai nạn?” Tần Lưu Tây cau mày : “Con từng xem tướng mạo của ông , là đoản thọ.”
Đường sơn trưởng sửng sốt một chút, đáp: “Tướng mạo liệu đổi ? Nhan gia tuy cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng như con , chuyện rơi xuống hố phân quả thực khó tin nên họ điều tra cẩn thận, xác nhận đúng là c.h.ế.t do tai nạn.”
Ông ngoài thấy ai, bèn hạ thấp giọng : “Sở dĩ kết luận như , cũng là vì vị Lão Tổ Tông nhà bọn họ hiển linh rõ với Nhan tộc trưởng rằng ai động tay động chân, đó chỉ là tai nạn. Cho nên Nhan gia cũng nghi ngờ gì nữa, phát tang và hạ táng .”
Phong Bá cũng là t.a.i n.ạ.n ngoài ý , chẳng lẽ là t.a.i n.ạ.n thật?