Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 926: Ngươi quả nhiên là kẻ chuyên khuấy đảo địa phủ
Cập nhật lúc: 2025-11-28 03:45:58
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắc Vô Thường thình lình hiện , dọa Nguyên Anh sợ đến mức trốn tiệt lưng Ngụy Tà, chỉ hận thể biến mất ngay tại chỗ.
“Cái nết gì ,” Ngụy Tà khẩy.
Nguyên Anh vươn ngón tay chọc chọc lưng vài cái. Dù đây cũng là âm sai chính thức đương nhiệm, Hắc Vô Thường trong truyền thuyết mà lị, nào cô hồn dã quỷ bình thường mà sợ.
Có điều, vị Hắc Vô Thường đại nhân mặt đen uy vũ khí phách chẳng thấy, giờ phút trông y hệt một chú ch.ó mặt xệ, khác xa một trời một vực với "thiết lập nhân vật" trong truyền thuyết!
Khí phách ? Hung thần ác sát ?
Sao giống tên vô thế !
Tần Lưu Tây hất tay Hắc Vô Thường : “Có chuyện gì thì , đừng ở đây mà động tay động chân.”
Vừa mới về lắm chuyện.
Hắc Vô Thường thẳng dậy, xoa xoa tay nịnh nọt: “Giao tình bao năm nay, ngài nhất định giúp , nếu bộ hắc y của Lão Hắc sợ là cởi mất.”
“Ngươi cái gì ? Phóng hỏa đốt địa phủ ?” Tần Lưu Tây nhíu mày. Phải cầu đến tận cửa nàng thế thì rốt cuộc là chuyện gì?
Khóe miệng Hắc Vô Thường giật giật, chuyện tày đình đó dám ?
Ngụy Tà và Nguyên Anh lập tức dỏng tai lên ngóng. "Dưa" của Hắc Vô Thường đại nhân, hóng thì phí của giời!
Hắc Vô Thường nước mắt, ấp úng hồi lâu mới khai thật: “Ta vốn định cho một quỷ hồn quen chen ngang đầu t.h.a.i giờ , ai ngờ nghĩ sai ...”
Tần Lưu Tây nhất thời hiểu ý .
“Chuyện là... đưa quen luân hồi đài để kịp giờ lành, nhưng lúc nhập luân hồi đưa nhầm hồn.”
Tần Lưu Tây "" một tiếng: “Nhầm thì nhầm thôi, cùng lắm là đổi đầu thai, gì mà hoảng?”
“Nếu đơn giản như thì Lão Hắc cần cuống lên. Vấn đề là cái hồn đưa nhầm dương thọ tận, là một sinh hồn lạc xuống địa phủ chúng , hơn nữa đó còn là hồn phách từ dị thế.” Hắc Vô Thường than thở: “Cô nương tận mà hồn mất, cái xác chẳng sẽ hỏng mất ? Tội Lão Hắc gánh nổi.”
Ngụy Tà xong liền sang Nguyên Anh, ánh mắt như : Thấy , câu sai hồn là tội lớn đấy.
Tần Lưu Tây chút bất ngờ: “Hồn của dị thế mà cũng luân hồi đài ?”
Hắc Vô Thường xổm xuống, gật đầu lia lịa: “Chẳng những mà còn sắp đầu t.h.a.i xong .”
“Thế thì câu nó là xong chứ gì?” Nguyên Anh lí nhí xen .
“Đó là con của tu thiện ba đời, công đức vô lượng, mệnh cách cực . Nếu cưỡng ép câu hồn chính là chặt đứt mệnh duyên kiếp của , lôi phạt đ.á.n.h xuống thì ... Hơn nữa hồn đưa về , xác của cô cũng coi như xong đời. Chờ cô sống hết kiếp về thì xác cũ cũng chẳng còn mà nhập.” Sắc mặt Hắc Vô Thường đắng nghét như mướp đắng.
Nguyên Anh kinh hô: “Vậy là ngài tạo nghiệp !”
Ngụy Tà trừng mắt cảnh cáo nàng: Muốn c.h.ế.t cũng đừng trốn lưng , toạc móng heo thế hả!
Tần Lưu Tây hỏi: “Vậy tóm các ngươi thế nào?”
“Tìm một linh hồn khác tạm trú xác , đợi đến thời cơ thích hợp thì quy vị.”
“Thế thì dễ ợt, hồn xếp hàng đầu t.h.a.i ở địa phủ cả ngàn vạn, chẳng lẽ vớ một cái thích hợp để đưa qua ? Tìm gì? Ta thể phân xuyên qua dị thế ?” Tần Lưu Tây híp mắt nghi ngờ.
Hắc Vô Thường giải thích: “Hồn thì dễ tìm, nhưng đắc đạo cao nhân thì khó kiếm. Ta cần hỗ trợ đ.á.n.h một tia hồn tức (khí tức linh hồn) hồn thế , để bảo đảm khi xuyên qua vách ngăn thế giới, linh hồn đó thể dung hợp với xác ở dị thế mà Thiên Đạo bên đó đào thải. Mà ngài, công đức vô lượng, là đạo sĩ cao tay, là duy nhất thể giúp việc .”
Tần Lưu Tây: “...”
Ta nghi ngờ ngươi cố ý cướp hồn tức của , nhưng chứng cứ. Mấy lời ma quỷ mà vớ vẩn thế?
Cái gì mà xuyên qua vách ngăn, chẳng là cho hồn xuyên sang dị thế ? Sao ngươi phi thăng là phi thăng luôn , lên Thiên giới thần tiên cho sướng!
Hắc Vô Thường nàng bằng ánh mắt t.h.ả.m thiết: “Chúng một hồi quen , giao tình sâu nặng...”
“Quen kiểu gì? Ta nướng chín ngươi ?”
Hắc Vô Thường: “!”
Cái nhiệm vụ nổi nữa !
Tần Lưu Tây khoanh tay chằm chằm . Cũng may là quỷ c.h.ế.t nhiều năm, chứ nếu , cái "tử vong" chắc mồ hôi trán vã như tắm, cũng vững .
“Có các ngươi đang ủ mưu tính kế gì ?”
“Hả?”
Tần Lưu Tây càng nghĩ càng thấy lạ: “Chuyện cứ như mấy tay thuyết thư kể chuyện . Còn nữa, hồn dị thế đầu t.h.a.i nhà nào?”
“Là con gái Thịnh gia ở Du Châu, Thịnh gia là thương nhân d.ư.ợ.c liệu nổi tiếng, xưng tụng là Bạch đại thiện nhân.” Hắc Vô Thường : “Đại nhân, thật sự là hết cách .”
“Cần thế nào?”
“Chỉ cần ngài đ.á.n.h một đạo hồn tức hồn thế , chúng sẽ tự đưa nàng đến luân hồi đài, mở đường luân hồi.”
Tần Lưu Tây khẩy: “Sao cơ? Hồn ở bản địa đường luân hồi mà tới dị thế ? Là cái dị thế hậu hiện đại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-926-nguoi-qua-nhien-la-ke-chuyen-khuay-dao-dia-phu.html.]
Nàng chợt nhớ tới đứa trẻ xui xẻo Lan Hựu.
“Không sai, đến nỗi thì... ba ngàn tiểu thế giới, chỉ cần địa phủ thì đều liên hệ, chính là dựa khe hở gian xé rách để truyền tống!”
Tần Lưu Tây chớp chớp mắt, điều kiện: “Muốn giúp cũng là , nhưng 'mua một tặng một' thì mới giúp.”
“Hả?”
“Ta một bạn cũng đến dị thế đó, ngươi tiện thể đưa cùng luôn . Tìm cho một cái xác c.h.ế.t trôi gì đó để mượn xác hồn!”
Hắc Vô Thường run b.ắ.n : Ngài quả nhiên là kẻ chuyên khuấy đảo địa phủ!
Tại cứ khó chúng như !
“Đại nhân, chuyện ... chuyện hợp quy củ lắm ?” Hắc Vô Thường gượng gạo.
Tần Lưu Tây xoay bỏ .
“Ta nhận!” Hắc Vô Thường thấy thế, lập tức đồng ý.
Ánh mắt Tần Lưu Tây lóe lên, đồng ý sảng khoái như , quả nhiên là gian trá!
“Hồn thế tìm ?” Nàng đảo mắt, về phía Nguyên Anh kéo nàng : “Dù ngươi cũng đang chán, sang cái dị thế chơi một chuyến , nghỉ ngơi một thời gian về.”
Nguyên Anh: “?”
Tần Lưu Tây nhanh tay lẹ mắt đ.á.n.h một đạo hồn tức của hồn phách Nguyên Anh, thuận tiện kẹp thêm một chút công đức chi lực.
Nguyên Anh: “...”
Đây là ép mua ép bán trắng trợn! Nàng còn kịp chữ nào mà!
Mặt Hắc Vô Thường xanh mét, thần sắc vô cùng ai oán. Hắn còn đang định dành cơ hội cho thương... nhầm, cho "Lâm " của cơ mà!
“Mang .” Tần Lưu Tây vỗ vỗ vai Nguyên Anh: “Làm cho , nhớ kỹ hành thiện tích đức đấy.”
Hắc Vô Thường lí nhí: “Thực còn thích hợp hơn...”
“Thích thì lấy, thích thì dẹp, xem chiều hư các ngươi ! Cái 'hàng tặng kèm' là Lan Hạnh, ngươi mang cùng luôn . Dù ở đây cũng chẳng sống nổi nữa.”
Từ khi Lan Hựu , Lan Hạnh cứ như cái xác hồn, thất hồn lạc phách, mất sức sống. Nếu cơ hội " cửa ", thì cho một chuyến .
Tần Lưu Tây tiếp: “Thay chuyển lời cho Đại Đế nhà các ngươi.”
Hắc Vô Thường đến hai chữ "chuyển lời", mặt càng thêm xanh lè. Chuyển lời xong, khéo cởi bộ đồ đen thật quá?
sự thật là quyền từ chối, vị tổ tông thèm để ý đến .
Hắc Vô Thường đành mang theo Nguyên Anh đang ngơ ngác biến mất, tiện đường câu luôn hồn Lan Hạnh mang về địa phủ. Đưa đến luân hồi đài, Phong Đô Đại Đế đó đợi sẵn.
Nhìn thấy hai cái hồn, mày ông nhíu chặt : “Chuyện gì thế ?”
Hắc Vô Thường mếu máo: “Nàng bảo bắt buộc 'mua một tặng một', nếu thì .”
Thư Sách
“Hoang đường! Nếu hồn tức đ.á.n.h thì cái đứa dư tiễn chẳng lẽ nàng gì ? Coi quy tắc Thiên Đạo là trò đùa chắc, đưa qua là đưa qua, thế đạo chẳng loạn hết ?” Phong Đô Đại Đế tức đến râu tóc dựng ngược, hận thể giáng vài đạo lôi đ.á.n.h c.h.ế.t cái vị tổ tông cho rảnh nợ.
Hắc Vô Thường lí nhí: “Nàng còn lời nhắn cho ngài.”
Phong Đô Đại Đế: “?”
Hắc Vô Thường hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Tần Lưu Tây: “Đại Đế, cái lão già , nếu theo lời thì đành xuống 'bẻ đầu' ông đấy. Thỉnh thần dễ, tiễn thần khó, ông hiểu mà!”
Phong Đô Đại Đế: “...”
Hắn rốt cuộc tạo cái nghiệp gì mà trăm phương ngàn kế tính toán cho nàng thế !
Cứ đợi đấy!