Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 925: Hắc Vô Thường xin giúp đỡ

Cập nhật lúc: 2025-11-28 02:48:19
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lúc rời khỏi Li Thành mới là tháng ba, nay trở , tháng tư trôi qua hơn nửa, sắp bước sang đầu hạ tháng năm. Tần Lưu Tây bước từ âm lộ, xuất hiện tảng đá tham đạo ở núi. Nàng lẳng lặng đó cho đến khi phương đông hửng sáng, mới xuống núi trở về đạo quan.

Về đến đạo quan, đầu tiên Tần Lưu Tây thấy là Đằng Chiêu. Hắn đang đả tọa mái nhà, dường như cảm nhận gì đó liền mở mắt , nhẹ nhàng bay từ mái xuống, mặt nàng, mím môi, đôi mắt thâm quầng tối sầm.

Thấy quần áo đẫm sương sớm, Tần Lưu Tây trách: “Đả tọa tu luyện ở chẳng , cứ leo lên nóc nhà, sợ sương đêm dày đặc ngấm lạnh mà nhiễm phong hàn ? Ngươi còn nhỏ, bẩm sinh thể yếu ớt, vất vả lắm mới dưỡng cho ngươi, đừng hỏng. Hơn nữa gân cốt ngươi còn phát triển , càng thể tùy hứng như .”

Đằng Chiêu khẽ "" một tiếng.

Tần Lưu Tây thở dài, đặt một tay lên vai , vận khí hong khô bộ quần áo sương sớm thấm ướt, kéo về phía đại điện.

Trước khi gặp nàng, Đằng Chiêu vốn tính tình khép kín, thể cả ngày đ.á.n.h cờ một nửa lời. Sau khi theo nàng, dù là niệm kinh văn chú ngữ đều bắt buộc mở miệng, dần dà cũng thành quen, chuyện nhiều hơn hẳn. Tuy vẫn giữ vẻ trầm mặc ít lời, nhưng so với lúc một câu cũng chịu thì hơn bao nhiêu .

từ khi Vong Xuyên mất tích, dường như về tính cách , lời ít, tính tình cũng trở nên lạnh lùng, thiếu mấy phần hoạt bát sôi nổi của thiếu niên.

Sau khi Tần Lưu Tây Thiên Sơn, càng dứt khoát dọn hẳn đạo quan ở, chuyên tâm luyện công tu hành, thỉnh thoảng cũng giúp đạo quan vẽ bùa. Dịp Thanh Minh , còn bên cạnh hỗ trợ một buổi đại tế thông thần khai quỷ môn.

Nơi Đằng Chiêu thường tu luyện nhất chính là tảng đá tham đạo ở núi .

Hắn đang dùng một cách thức khác để nhắc nhở bản về việc Vong Xuyên mất tích, cũng là dùng cách để ép buộc trở nên lợi hại hơn nữa.

Trong đại điện, thầy trò lão đạo trưởng và Thanh Viễn đang ở đó. Thấy Tần Lưu Tây trở , ai nấy đều ngạc nhiên vui mừng, sôi nổi tiến lên chào hỏi.

Tần Lưu Tây đáp lễ, sang Tam Nguyên : “Đạo pháp chút tiến bộ đấy nhỉ?”

Tam Nguyên trong lòng chút kích động nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm đạm, đáp: “Cũng chút thu hoạch ạ.”

“Khá lắm, nhớ giữ vững đạo tâm.”

“Vâng.”

Thanh Viễn thở dài: “Ngài cuối cùng cũng về , nếu còn về, cũng định tìm quan chủ đây.”

“Đạo quan chẳng lẽ và sư phụ ở thì khách hành hương đến ?” Tần Lưu Tây đưa tay nải qua, lấy ba nén hương dâng lên Tổ sư gia. Cắm hương xong, nàng lấy một ngọn đèn dầu mới, thắp một ngọn đèn trường minh cho Trịnh Dao, đặt tòa sen của Tổ sư gia.

cũng thành tâm cúng dường tiền dầu đèn mà.

Dâng hương xong, trở về phòng, Tần Lưu Tây mới cầm tay nải, lấy chiếc tráp đựng ngân phiếu khổng lồ giao cho Thanh Viễn.

“Rút mười lăm vạn lượng, lấy danh nghĩa Trịnh Dao việc thiện bố thí, danh hào sẵn trong tờ giấy để trong tráp . Ngọn đèn trường minh thắp cho nàng trong quan nhớ đừng để tắt. Số còn thì mua thêm lương thực, d.ư.ợ.c liệu tích trữ. Đạo quan chỗ nào cần sửa chữa thì ngươi xem xét mà tu sửa.”

Thanh Viễn mở , thấy một hộp đầy ắp ngân phiếu, suýt chút nữa lóa cả mắt. Hắn đóng nắp , hỏi: “Có cần giữ một ít để dự phòng ?”

Tần Lưu Tây định cần, nhưng khựng một chút bảo: “Giữ , mấy ngày nữa luyện Trúc Cơ đan, hơn nữa cũng dự định bế quan dài hạn.”

Đằng Chiêu lập tức ngước mắt lên .

Thanh Viễn cũng ngạc nhiên, bao nhiêu năm nàng từng bế quan lâu như : “Dài là bao lâu?”

“Khó lắm, đại khái một năm trở lên.” Tần Lưu Tây : “Không cần đại tu đạo quan , cứ tích trữ d.ư.ợ.c liệu và lương thực là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-925-hac-vo-thuong-xin-giup-do.html.]

Thanh Viễn lời. Thiếu quan chủ những năm nay cần mẫn tích cóp ít tiền hương hỏa, Thanh Bình Quan giờ đây khác xưa, tượng vàng cũng đúc hai ba tòa, còn tháp vàng, đỉnh vàng, hương khói thịnh vượng hơn nhiều, dáng một đạo quan bề thế.

“Phải , bên Nam huyện cái miếu Thành Hoàng bỏ hoang từ lâu, huyện lệnh mới nhậm chức bên đó thỉnh tượng Tổ sư gia cũ của chúng qua đó thờ phụng.” Thanh Viễn nhớ tới bên Nam huyện đến tìm lúc , bèn : “Họ còn mong ngài thể qua hỗ trợ khai quang.”

“Miếu Thành Hoàng mà đến thỉnh thần ?” Tần Lưu Tây ngạc nhiên: “Thế tượng Thành Hoàng gia ?”

Thanh Viễn trả lời: “Ngài quên , bốn năm Nam huyện vì hạn hán và ôn dịch mà xảy bạo động, miếu Thành Hoàng đốt phá, tượng Thành Hoàng cũng sớm đám bạo dân đập nát, ông từ giữ miếu thì mất tích từ lâu. Ngôi miếu đó thành phế tích, ăn mày và lưu dân chiếm cứ suốt thời gian qua.”

Nam huyện gần núi, mấy năm quả thực xảy ôn dịch và bạo loạn, huyện lệnh bên đó sầu đến rụng cả tóc.

“Sao bên đó nghĩ đến việc tới chỗ chúng thỉnh thần? Thành Hoàng hiển linh chẳng lẽ báo mộng ?”

Thanh Viễn : “Tự nhiên là do uy danh Tổ sư gia của chúng vang xa. Họ chúng tượng thần cũ thỉnh xuống, nên xin rước về thờ phụng để cầu thần tích hiển linh. À đúng , vị huyện lệnh còn là quen cũ của Thiếu quan chủ đấy.”

“Hửm? Là ai?”

“Niên Hữu Vi.” Đằng Chiêu đáp : “Chính là kẻ giật dây hồi bắt Ngụy Tà đó, xuân năm nay điều nhiệm đến Nam huyện huyện lệnh.”

Tần Lưu Tây nhướng mày.

Đã là quen, thành tâm thỉnh thần, nàng liền : “Nếu họ thành tâm, cứ báo cho đến hộ tống rước tượng về. Đến lúc đó sẽ qua hỗ trợ khai quang.”

Thanh Viễn lời.

Tần Lưu Tây dặn dò thêm vài việc vặt, thấy trời sắp sáng hẳn, liền bảo bài tập buổi sớm, còn nàng sai Đằng Chiêu lấy đồ ăn sáng, hai thầy trò cùng xuống núi.

Đến cửa hàng Phi Thường Đạo, tới nơi thấy tiếng hai con quỷ đang cãi .

Là Ngụy Tà và Nguyên Anh - kẻ mới an trí ở đây. Hai con quỷ ồn ào đến mức sắp đ.á.n.h to.

Tần Lưu Tây liếc luồng âm khí tụ nóc cửa hàng, : “Các ngươi chê ngày tháng quá an nhàn, câu dẫn thiên sư đến tru diệt các ngươi nên gây chuyện ? Nhìn đống âm khí xem, sắp tràn cả ngoài .”

Nguyên Anh giận dữ: “Là cái tên ẻo lả gây sự .”

Ngụy Tà trừng mắt: “Ngươi đúng là ngậm m.á.u phun ! Đừng tưởng chỉ ngươi cáo trạng. Rõ ràng là ngươi trộm xiềng xích và lệnh bài của để bậy. Cái xiềng xích câu hồn và lệnh bài âm sai mà thứ mụ nữ quỷ già như ngươi thể đụng ?”

“Ta !” Nguyên Anh đỏ mặt tía tai.

“Ha hả, là kẻ nào than chán, bảo oai một chút.” Ngụy Tà mỉa mai: “Lần ngươi đắc thủ, suýt nữa thì câu sai hồn. Lại thêm nữa, khéo cái chức âm sai tạm thời của cũng cách chức luôn chứ? Ta nghi ngờ ngươi cố ý đập bát cơm của !”

Thư Sách

Tần Lưu Tây nhíu mày, về phía Nguyên Anh, hiệu bảo giải thích.

Nguyên Anh co rúm , lí nhí: “Ta chỉ tò mò thôi, đó cũng chỉ là t.a.i n.ạ.n ngoài ý .”

“Cái ngoài ý của ngươi suýt nữa thì hại c.h.ế.t thật đấy.” Ngụy Tà ssa măt, nghiêm giọng : “Câu sai hồn là hại một mạng , gánh thêm bao nhiêu nghiệp chướng.”

Nguyên Anh đỏ hoe mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, tức đến mức hét lên.

“Sự thật đúng là như , về phía . Câu sai hồn là chuyện lớn, ngươi thể lấy mạng trò đùa .” Tần Lưu Tây : “Nếu thật sự chán quá thì...”

Giọng nàng bỗng ngưng bặt, về phía hư .

Chỉ thấy Hắc Vô Thường với vẻ mặt đầy lo lắng xuất hiện, nhào tới ôm chặt lấy chân nàng lóc: “Đại nhân cứu mạng, mạng xong đời !”

Loading...