Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 922: Ta là đạo sĩ không đứng đắn
Cập nhật lúc: 2025-11-28 02:21:14
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Đại tướng quân phủ treo đèn lồng trắng, lập linh đường tang tóc. Sự của Trịnh tiểu thư, mất tích ba năm, cuối cùng là hồng nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc nát khi còn quá trẻ khiến đời khỏi tiếc thương. Nhất là khi đồn cô nương chính vị hôn phu tương lai hãm hại, ai nấy đều cảm thán, xót xa.
Cũng may là thấy Loan Bách Linh xuất hiện, nếu chẳng bao nhiêu trứng thối, nước bẩn sẽ ném mặt .
Tuy tra tấn bằng hình phạt, nhưng Loan Bách Linh cũng chẳng dễ chịu gì. Hạ vốn thương nặng, oán khí của Trịnh Dao đeo bám. Chỉ một đêm, chỗ đó mọc đầy mụn nhọt quỷ quái, bốc mùi hôi thối nồng nặc, đau đớn c.h.ế.t sống .
Ngoài nỗi đau thể xác, còn liên tục gặp ác mộng. Trong mơ, trải qua cảm giác cưỡng bức, bụng phình to, m.ổ b.ụ.n.g lấy con, đó chôn sống, dần dần mất thở trong nỗi kinh hoàng tột độ. Linh hồn đè nén, kêu trời thấu, gọi đất .
Đây là quỷ nhập mộng. Trịnh Dao nếm trải từng chút một những đau khổ mà nàng chịu đựng, sống bằng c.h.ế.t.
Người đến phủ Tướng quân phúng viếng đông như mắc cửi.
Tần Lưu Tây đến đúng giờ hẹn. khi linh đường, nàng thấy một đám đầu trọc, hóa là các hòa thượng chùa Ngọc Phật, dẫn đầu là Huệ Toàn đại sư. Họ đến tụng kinh vãng sinh siêu độ cho Trịnh tiểu thư.
Được , nàng đỡ tốn việc.
Huệ Toàn chắp tay niệm Phật hiệu với Tần Lưu Tây, : “Bần tăng tuân theo ý chỉ của chủ trì, dẫn t.ử đến tiễn đưa nữ thí chủ họ Trịnh một đoạn đường.”
“Ngã Phật từ bi.” Tần Lưu Tây khẽ gật đầu.
Huệ Toàn xuống đệm hương bồ bên ngoài linh đường, cùng các tăng nhân tụng kinh, khiến đến viếng khỏi ngoái .
Chùa Ngọc Phật phái nhiều tăng nhân đến tụng kinh siêu độ thế , đúng là nể mặt Trịnh gia thật.
Một tin Phật một đoạn kinh văn mới rời .
Tần Lưu Tây trong linh đường, hồn ma Trịnh Dao đang xổm cỗ quan tài gỗ t.ử đàn. Thấy oán khí nàng dần tan biến tiếng kinh văn, nàng gật đầu hài lòng.
Đến khi Trịnh Dao khôi phục dáng vẻ thiếu nữ xinh tươi khi c.h.ế.t, oán khí biến mất, Tần Lưu Tây mới tiến lên thắp nén hương. Nàng lấy vài tờ giấy vàng bên cạnh chậu hóa vàng, gấp nhanh thành mấy thoi vàng, bỏ chậu đốt, : “Đi bái biệt phụ ngươi .”
Trịnh Dao nhận mấy thoi vàng óng ánh, cảm xúc lẫn lộn.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là nỗi đau tàn khốc nhất. Theo phong tục, Đại tướng quân thể tự túc trực bên linh cữu đưa tang, nên ông chỉ thẫn thờ trong sân viện của . Bên cạnh ông là Tả đại nhân và Du lão.
Rõ ràng Du lão tin tức nên mò đến hóng hớt. Tả đại nhân cho rằng ông đến để thỏa mãn tính tò mò bát quái, thật quá vô sỉ.
Du lão chẳng thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng của ông , một câu chặn họng sự bất mãn của Tả đại nhân: “Nếu nhờ , ông quen Thiếu quan chủ để mà giới thiệu cho Đại tướng quân ?”
Tả đại nhân cứng họng, tức đến mức bứt đứt hai sợi râu.
Tần Lưu Tây đến nơi, thấy hai ông già đang đấu võ mồm, nhịn ho một tiếng nhắc nhở. Dù cũng nên để ý đến cảm xúc của Đại tướng quân chứ.
Đại tướng quân bừng tỉnh, ngẩng đầu lên thì thấy hình bóng Trịnh Dao khi mất tích. Biết nàng đến từ biệt, nước mắt ông lập tức trào .
“Cha!” Trịnh Dao bay tới, quỳ xuống mặt ông, gục đầu đầu gối cha, nức nở.
Tần Lưu Tây để gian cho hai cha con, còn thì thi thuật triệu hồi âm sai.
Trong chốc lát, một trận gió âm, âm sai xuất hiện, hành lễ với Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây đốt hai thoi vàng phí đường cho , bảo đợi một lát. Khoảng nửa khắc , nàng mới gọi Trịnh Dao: “Đến giờ .”
Tim Đại tướng quân đau như d.a.o cắt, vẻ mặt nỡ, nhưng vẫn nhẫn tâm phất tay: “Đi con, đừng lo cho cha, cha sẽ sống thật vui vẻ.”
Trịnh Dao dập đầu chín cái thật mạnh, từng bước lùi khỏi tầm mắt ông. Đến cửa, nàng định đầu nhưng Tần Lưu Tây ngăn cản.
“Đừng đầu . Đừng để chấp niệm ở nhân gian, cho cả ngươi và sống .”
Trịnh Dao mím môi, cuối cùng đầu nữa, đến bên cạnh âm sai.
Thư Sách
Âm sai hành lễ với Tần Lưu Tây dẫn Trịnh Dao .
“Lão Trịnh! Lão Trịnh!” Trong phòng truyền đến tiếng kêu thất thanh của Tả đại nhân.
Tần Lưu Tây thở dài, bước trong, giúp đỡ Đại tướng quân xuống giường, châm cứu cho ông uống một viên thuốc, : “Thất tình dâng trào, thương con quá độ. Để ông ngủ một giấc .”
Tả đại nhân thở dài.
Du lão : “Hết chuyện đến chuyện khác, phiền ngươi quá.”
Tần Lưu Tây đáp: “Vừa khéo gặp , trong khả năng của , đương nhiên sẽ thấy c.h.ế.t mà cứu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-922-ta-la-dao-si-khong-dung-dan.html.]
Du lão gật đầu, khuôn mặt già nua của Đại tướng quân, : “Lão Trịnh từ nay về e là sẽ cô độc lắm, già cũng ...”
“Nhận nuôi thêm một đứa con nuôi, âu cũng là chút an ủi.”
Cũng .
Tần Lưu Tây một lúc linh đường. Nàng thấy hai quản gia Trịnh phủ tháp tùng , đôi mắt khẽ nheo .
Người đến là Nhị hoàng t.ử Tề Vân Thái và Bá Ẩn công t.ử Ngọc Lệnh Lan.
Ngọc thị xảy biến cố lớn như , Ngọc Lệnh Lan thế mà về tộc chịu tang. Là phục Ngọc Trường Không kế nhiệm tộc trưởng, là khinh thường nên thèm về?
Ngọc Lệnh Lan mặc một đồ trắng, lẽ cảm nhận ánh mắt của Tần Lưu Tây nên sang. Thấy nàng, mặt thoáng chút ngạc nhiên, đó khẽ gật đầu chào.
Hai linh đường, nhận hương từ hầu, vái ba vái cắm hương, đó lui .
Tề Vân Thái hỏi thăm quản gia về Đại tướng quân, an ủi đôi lời.
Quản gia đeo băng tang đen tay, vẻ mặt đau thương : “Tướng quân nhà quá đau lòng, ngất , thực sự tiện tiếp kiến điện hạ.”
“Không , bản điện về cung sẽ mời thái y đến bắt mạch cho Đại tướng quân. Người c.h.ế.t , mong Đại tướng quân nén bi thương.” Tề Vân Thái ôn tồn .
Quản gia tạ ơn.
Ngọc Lệnh Lan về phía Tần Lưu Tây, : “Năm ngoái từng gặp công t.ử ở Cửu Huyền, ngờ nay tái ngộ. Xin hỏi công tử, là đạo y Bất Cầu trong lời đồn ?”
Tần Lưu Tây gật đầu: “Chính là bần đạo.”
Ngọc Lệnh Lan : “Bất Cầu đạo trưởng đạo pháp cao thâm. Nghe trưởng bối vị đạo trưởng Bất Cầu đến từ Thanh Bình Quan ở Li Thành giải quyết khó khăn cho Ngọc thị. Ngọc thị Lệnh Lan xin bái tạ đại sư.”
Tần Lưu Tây bước tới hai bước, ghé sát mặt , bốn mắt , hỏi: “Ngươi thật sự bái tạ ?”
Sắc mặt Ngọc Lệnh Lan đổi: “Đương nhiên.”
Tần Lưu Tây : “Bần đạo bấm tay tính toán, thấy ngươi đang dối đấy!”
Ngọc Lệnh Lan: “?”
“Ta vô tình đẩy Ngọc Trường Không lên vị trí tộc trưởng, e là ngươi hận đến mức ngày ngày nguyền rủa, chọc tiểu nhân lưng chứ.” Tần Lưu Tây tủm tỉm .
Mí mắt Ngọc Lệnh Lan giật giật: “Đại sư thật đùa.”
“Ừ, là đạo sĩ đắn lắm !” Tần Lưu Tây chuyển chủ đề, về phía Nhị hoàng t.ử đang tới, : “Nghe đồn Chi t.ử Ngọc thị xuất thế sẽ tự chọn minh quân. Xem Ngọc công t.ử đặt cược vị điện hạ .”
Ngọc Lệnh Lan: “Quân t.ử chi giao (kết giao của quân tử)...”
“Ngươi thú vị bằng Ngọc Trường Không.” Tần Lưu Tây tặc lưỡi ngắt lời : “Ngươi giỏi giả vờ thật đấy, nhưng diễn giả trân!”
Nụ mặt Ngọc Lệnh Lan cứng : “!”
Tần Lưu Tây thêm gì nữa, lướt qua linh đường. Bàn tay nàng ấn nhẹ hông, chiếc gương Càn Khôn Phệ Hồn chút phản ứng nào.
Không ?