Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 920: Tương lai của đứa bé

Cập nhật lúc: 2025-11-28 00:38:55
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chân tướng phơi bày, nhưng nặng nề như tảng đá ngàn cân đè nặng lên lòng .

Trịnh Dao khi hiểu nguyên nhân trở thành nạn nhân, , cảm thấy vô cùng nực . Nàng mệnh cách , từ khi sinh sống trong nhung lụa, thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng chính vì mệnh cách quá kẻ ác nhắm tới, trở thành vật hiến tế cho tà thuật tàn độc.

Thế gian hoang đường đến thế?

Loan Bách Linh, Loan Bách Linh...

Nàng lặp lặp cái tên , oán khí càng lúc càng dâng cao.

Một bàn tay đặt lên vai nàng, nhẹ nhàng đè nén oán khí xuống.

“Hồn phách của tên tà đạo ngươi nuốt chửng, đến chuyện ngươi chê bẩn. Còn Loan Bách Linh, chắc chắn sẽ nếm trải cảnh sống bằng c.h.ế.t, ngươi cần gánh thêm nghiệp chướng vì những kẻ .” Tần Lưu Tây nhẹ giọng : “Điều ngươi nên nghĩ đến bây giờ là sống, như cha già của ngươi, và cả... đứa bé .”

Cơ thể Trịnh Dao cứng đờ, đôi mắt đỏ ngầu chuyển sang đứa bé.

Loan Bách Linh hiện tại c.h.ế.t, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ giày vò đến c.h.ế.t. Vậy đứa bé sẽ về ?

Đại tướng quân cũng ngẩn ngơ đứa bé yếu ớt. Tuy nó nét giống Trịnh Dao, nhưng càng giống Loan Bách Linh hơn. Số phận của nó chắc chắn sẽ bi thảm. Có một cha cầm thú như , liệu nên giữ nó nuôi dưỡng ?

Khuôn mặt giống kẻ thù như tạc, mỗi thấy nó chắc chắn sẽ gợi những việc ác mà Loan Bách Linh .

, đây cũng là con của Trịnh Dao.

Trong phòng chìm im lặng, ngay cả Tả đại nhân cũng gì.

Tâm trạng Trịnh Dao càng thêm phức tạp. Nàng đứa bé vô tội, nhưng nó sinh trong sự mong đợi của nàng. Nhất là khi trong nó chảy một nửa dòng m.á.u của kẻ ác nhân , nàng càng cảm thấy ghê tởm và căm hận. Nếu thể, nàng thà rằng nó từng sinh .

sự thật là nó đời. Dưới sự toan tính độc ác của Loan Bách Linh, nó coi như một công cụ, gánh chịu huyết nghiệt t.h.ả.m khốc.

“Nó gánh vác nghiệp chướng, sẽ ?” Trịnh Dao hỏi.

Tần Lưu Tây đáp: “Nếu cứ bỏ mặc, vốn là con sinh non yếu ớt, gân cốt phát triển thiện, thêm nghiệp lực phản phệ, nó sẽ ngày càng suy kiệt và cuối cùng c.h.ế.t yểu.”

Tả đại nhân ẩn ý, hỏi: “Nói là vẫn cách cứu?”

“Nó gánh nghiệp lực một cách động. Chỉ cần lấy danh nghĩa của nó việc thiện tích đức để triệt tiêu nghiệp lực là . Còn về sức khỏe thì điều dưỡng.” Tần Lưu Tây trả lời.

Trịnh Dao sang Đại tướng quân, ông : “Cha tùy con. Con cha nuôi, cha sẽ nuôi.”

“Như tàn nhẫn với cha quá.” Trịnh Dao rơi nước mắt: “Nó giống kẻ đó như , cha ngày ngày đối mặt với nó, chịu nổi nỗi đau ? con gái còn nữa, cha nối dõi, hương hỏa ai lo, con...”

Đây là một sự lựa chọn lưỡng nan.

Nuôi nó thì như cái gai trong mắt, bỏ mặc nó thì đứa bé sẽ c.h.ế.t yểu, Trịnh Dao cũng thể siêu thoát, Đại tướng quân cô độc tuổi già.

Đại tướng quân lắc đầu: “Hương hỏa cha chẳng quan tâm. Chỉ là cần lo liệu hậu sự, cha thể nhận nuôi một đứa con nuôi, trong quân thiếu gì trẻ mồ côi. Quan trọng nhất vẫn là ý của chính con, Dao Nhi .”

Ông thật sự để tâm chuyện nối dõi . Trẻ con thiếu gì, ông thể nhận nuôi cả trăm đứa. Chiến trường đầy rẫy trẻ mồ côi, chẳng lẽ ông chọn vài đứa để bồi dưỡng và vui vầy tuổi già ?

nếu thực sự đối mặt với đứa bé , ngày ngày ông sẽ nhớ đến tội ác của cha nó, điều đó cũng công bằng với Dao Nhi, đứa bé là minh chứng cho nỗi khổ đau của nàng.

Ánh mắt Trịnh Dao phức tạp. Đối với đứa bé , chỉ cần nghĩ đến dòng m.á.u đang chảy trong nó, nàng thể nào yêu thương nổi.

Tần Lưu Tây : “Nếu khó xử quá thì chi bằng gửi chùa hoặc đạo quan . Xuất gia ở nơi thanh tịnh sẽ giúp tiêu trừ nghiệp chướng hơn, cũng tránh ánh mắt và lời tiếng của đời. Các cũng cần day dứt về sự sống c.h.ế.t của nó.”

Đại tướng quân , sang Trịnh Dao. Thấy nàng gật đầu, ông : “Cách đấy. Nó còn nhỏ, gì, lớn lên trong chùa cũng là tạo hóa của nó. Ta thể lấy danh nghĩa của nó quyên một tiền lớn tiền dầu nhang, coi như hành thiện tích đức, giảm bớt nghiệp lực.”

Tần Lưu Tây gật đầu: “Rất .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-920-tuong-lai-cua-dua-be.html.]

Tả đại nhân gì. Đổi là ông, ngày ngày đối diện với đứa trẻ mang một nửa dòng m.á.u của kẻ hại con , dù thiết cũng khó mà , quá ghê tởm. Trẻ con nhạy cảm, chắc chắn sẽ cảm nhận sự yêu ghét của lớn. Đại tướng quân e là khó mà xóa bỏ sự ngăn cách với nó.

Mà ngăn cách sinh , sẽ kéo theo sự yêu ghét.

Tần Lưu Tây Trịnh Dao: “Người và ma quỷ khác biệt. Ngươi là âm hồn, lưu dương gian lợi ích gì. Ta sẽ đưa đứa bé đến chùa Ngọc Phật . Đợi trời sáng, linh đường dựng xong, sẽ siêu độ đưa ngươi quỷ môn.”

Trịnh Dao chút kháng cự, Đại tướng quân đầy lưu luyến.

“Ngươi lưu dương gian, mang oán khí, lâu ngày sẽ thành đại lệ quỷ, các thiên sư khác tru diệt, hồn phi phách tán. Nếu điều ác, càng sẽ trở thành kẻ thù chung của cả Phật và Đạo.” Tần Lưu Tây khuyên nhủ: “Sớm ngày quỷ môn, sớm ngày đầu thai, còn thể xuống đó xếp hàng chờ nhà đoàn tụ.”

Đại tướng quân nghẹn ngào: “Dao Nhi, lời con, cha .”

Trịnh Dao nuốt nước mắt huyết lệ: “Vâng.”

“Loan Bách Linh tỉnh .” Phong Tu bỗng lên tiếng.

Tần Lưu Tây đang ngọ nguậy ở cửa, kéo , hỏi: “Độc Vô Thanh Đại tướng quân là do ngươi hạ đúng ? Loại bí d.ư.ợ.c ngươi lấy ở ?”

Loan Bách Linh phun một ngụm máu, : “Ta ngươi đang cái gì.”

“C.h.ế.t đến nơi còn già mồm? Nói mau, ngươi hại cha ? Sao ngươi độc ác thế? Hại đủ, còn hại cả cha . Trịnh gia chúng chỗ nào với ngươi, kiếp đào mồ cuốc mả nhà ngươi ?” Trịnh Dao lao tới, oán sát khí âm hàn như con rắn độc lạnh lẽo quấn chặt lấy , bao trùm .

Nàng hận!

Loan Bách Linh thấy nàng, đồng t.ử co rút . Nàng thực sự trở về báo thù.

Lại sang Tần Lưu Tây, trong mắt tràn đầy thù hận. Hắn ngay mà, ngay từ cái đầu tiên, sẽ là khắc tinh của đời , sẽ khiến còn chỗ dung .

Quả nhiên, tính toán từng bước, khổ sở giữ bí mật mấy năm nay, chỉ cần nửa năm, thậm chí đến nửa năm nữa là sẽ thành công mỹ mãn, xuất hiện biến !

Thật đáng hận!

“Muốn trách thì trách ông cứ nhất quyết tìm cô.” Loan Bách Linh Đại tướng quân lạnh: “Ông tìm cô, ầm ĩ lên thì chuyện gì xảy ?”

Tần Lưu Tây xổm xuống, thẳng mắt : “Ngươi đang đ.á.n.h trống lảng.”

Loan Bách Linh nàng hồi lâu, : “Được vua thua giặc, g.i.ế.c mổ tùy ngươi.”

Hắn rũ mắt xuống, cằm cử động định c.ắ.n lưỡi tự sát, Tần Lưu Tây nhanh tay bóp chặt hàm , rắc một tiếng.

Loan Bách Linh kinh hoàng tột độ.

“Sau lưng ngươi quả nhiên còn .” Tần Lưu Tây nhếch môi : “Ngươi sống nổi, nhưng vẫn chịu phản bội kẻ đó. Là ai khiến ngươi trung thành tận tâm, đến c.h.ế.t đổi như ?”

Mặt Đại tướng quân trầm như nước. Ông sớm giao hổ phù, còn nắm binh quyền, ai còn lưng tính kế ông?

Chuyện của Dao Nhi và chuyện rốt cuộc là cùng một âm mưu, ông chỉ là tiện thể lôi ?

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

Loading...