Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 915: Chân tướng dần dần lộ diện
Cập nhật lúc: 2025-11-28 00:00:57
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây tin sự trùng hợp. Nàng hề thành kiến, nhưng sự thật là ngôi nhà khí kim cát ngay cạnh nhà của Loan Bách Linh. Còn Loan Bách Linh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi thăng lên tam phẩm, trở thành hồng nhân trong mắt Thánh thượng, đường quan lộ hanh thông đến mức khó tin. Tất cả những điều chỉ là trùng hợp thôi ?
Nàng tin!
khi thấy Loan Bách Linh, ấn tượng đầu tiên của nàng là một sạch sẽ. Khí chất ôn nhuận, tính tình ôn hòa, dung mạo thanh tú. Tuy thể là thập thập mỹ, nhưng so với đám công t.ử bột vô dụng mà nàng từng thấy, quả thực là một "hàn môn quý tử" tiền đồ rộng mở.
Xuất tuy cao, nhưng cách đối nhân xử thế của vô cùng khiêm tốn, quy củ lễ nghĩa đều chuẩn mực, khiến cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Khí trường sạch sẽ, chỉ vượng khí kim cát đỏ hồng, hề chút nghiệp chướng nhân quả nào đeo bám. Chẳng lẽ thực sự liên quan đến sự mất tích và cái c.h.ế.t của Trịnh Dao?
Tần Lưu Tây quan sát tướng mạo . Tướng Văn Khúc Tinh hạ phàm, vận may đang lên, cung quan lộc đầy đặn tỏa ánh sáng đỏ tím. Nếu gì bất ngờ, chắc chắn sẽ từng bước thăng quan tiến chức, như diều gặp gió chín vạn dặm.
Ồ, cung con cái đầy đặn, nam trái nữ . Kẻ cũng sạch sẽ như vẻ bề ngoài. Hắn một đứa con trai, nhưng đứa trẻ yếu ớt, e là sẽ c.h.ế.t yểu.
Chỉ riêng điểm thôi cũng đủ thấy thành thật như vẻ bề ngoài, ít nhất là điều giấu giếm.
Bất ngờ chạm ánh mắt của Tần Lưu Tây, đồng t.ử Loan Bách Linh co , cứng đờ trong giây lát, nhưng nhanh thả lỏng, nở một nụ nhạt và gật đầu chào nàng.
Người là ai?
Trông thì thuần lương vô hại, nhưng hiểu trong lòng Loan Bách Linh dâng lên một nỗi hoảng sợ, như thể dã thú rình rập từ phía , sẵn sàng nhe nanh vuốt xé xác bất cứ lúc nào.
Đại tướng quân giới thiệu: “Đây là Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan ở Li Thành.”
Loan Bách Linh ngẩn , chắp tay thi lễ: “Thiếu quan chủ.”
Lại là của Huyền môn. Tuy vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng dấy lên sự cảnh giác. Đặc biệt là khi đối phương bước về phía , từng bước một, tiếng bước chân rõ ràng nhẹ nhưng lọt tai như tiếng trống trận dồn dập, nện thẳng tim, khiến cứng đờ, thể cử động.
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông lên tận đỉnh đầu, lan khắp tứ chi bách hài, ngũ tạng lục phủ đều lạnh toát.
Loan Bách Linh theo bản năng sờ chuỗi hạt tay, đáy mắt lấy sự trong trẻo, nhưng sự kiêng dè đối với Tần Lưu Tây thì càng tăng lên.
Tần Lưu Tây: “Quả là một bậc tuấn tài, quan vận hanh thông, chẳng bao lâu nữa sẽ thành rồng phượng giữa loài .”
Nếu như nàng xuất hiện.
Loan Bách Linh: “?”
Chuyện gì ? Đây là đang khen ?
Đại tướng quân và Tả đại nhân nhất thời cũng ngơ ngác. Vừa nàng còn ám chỉ Loan Bách Linh tâm địa bất chính mà?
Sao giờ sang khen ngợi? Chẳng lẽ gặp mới thấy đoán sai?
Đại tướng quân định mở miệng thì Tần Lưu Tây chằm chằm chuỗi hạt tay Loan Bách Linh, : “Chuỗi hạt của ngươi trông lạ mắt quá, cho xem chút ?”
Thư Sách
Tim Loan Bách Linh như dây thừng siết chặt, từng chút một, từng chút một thắt .
Và cầm đầu dây thừng , chính là mặt .
Loan Bách Linh đáp: “Chỉ là tình cờ từ một lão đạo sĩ thôi, đáng nhắc tới.” Hắn sang Đại tướng quân: “Thế bá mời Thiếu quan chủ đến tìm Dao Nhi ? Đã manh mối gì ạ?”
Đại tướng quân vẻ mặt buồn bã.
Tần Lưu Tây khẽ: “Người thì tìm thấy . Hôn ước ngươi còn tiếp tục ?”
Loan Bách Linh nhíu mày.
“Nghe ngươi một lòng chỉ nhận định Trịnh tiểu thư, nếu tìm nàng thì sẽ thành , định nhận con thừa tự trong tộc về nuôi. Lời còn tính ?” Tần Lưu Tây hỏi thẳng thừng.
Đại tướng quân cũng Loan Bách Linh, đau lòng : “Con còn trẻ, cần thủ tiết vì Dao Nhi . Bên cạnh nóng lạnh chăm sóc vẫn hơn.”
Loan Bách Linh sớm Ngũ quản sự báo tin Tả lão của Ngự Sử Đài dẫn theo một trẻ tuổi đến phủ, đó mời qua tiếp khách. Hắn cũng đoán già đoán non liệu là tìm cao nhân dân gian nào đó đến tìm Trịnh Dao , bởi Đại tướng quân gần như phát điên vì chuyện .
Hắn đoán trúng phần mở đầu, nhưng đoán quá trình và kết cục. Người mặt chuyện đông tây nam bắc lẫn lộn, nhảy từ chủ đề sang chủ đề khác, khiến một luôn điềm tĩnh như cũng rối loạn nhịp điệu ứng đối.
Bây giờ nhắc đến chuyện hôn ước và nhận con thừa tự.
Trong lòng Loan Bách Linh dấy lên cảm giác quái dị, nhất thời trả lời thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-915-chan-tuong-dan-dan-lo-dien.html.]
Tần Lưu Tây bồi thêm: “Cũng thể đón của con ngươi về mà.”
Cái gì?
Con?
Mọi đều kinh hãi.
Đại tướng quân trợn đôi mắt to như chuông đồng, hỏi: “Con cái gì?”
Loan Bách Linh kinh hoàng tột độ, tay siết chặt , định sờ chuỗi hạt nhưng ánh mắt của Tần Lưu Tây ghim chặt, đành thôi.
“Hắn một đứa con.” Tần Lưu Tây chỉ cung con cái bên trái của Loan Bách Linh: “Là con trai.”
Mặt Đại tướng quân xanh mét.
Mắt Tả đại nhân sáng rực lên. Mẹ ơi, hôm nay ăn dưa (hóng chuyện) ngập mặt, bội thực mất thôi!
Loan Bách Linh khổ, quỳ xuống : “Thế bá, là của con. Con vốn định giấu , nhưng mà...”
Tần Lưu Tây khoanh tay nhướng mày: Khá khen cho sự nhanh trí, vạch trần thì lập tức nhận tội luôn!
“Ngươi thực sự con ?”
Loan Bách Linh giải thích: “Người còn nhớ lúc Dao Nhi mới mất tích, nhân lúc nghỉ phép, con ngoài tìm nàng , tình cờ gặp biểu và dì họ xa đến nương nhờ ở trạm dịch ?”
“Có chuyện đó. Sau chẳng biểu con bệnh cấp tính qua đời ?” Chuyện Đại tướng quân . Để tránh tị hiềm, Loan Bách Linh còn sắp xếp cho họ ở tại một trang trại, nhưng đó cô biểu đột ngột qua đời vì bệnh.
“Thực nàng c.h.ế.t vì bệnh, mà là c.h.ế.t vì khó sinh. Nàng bỏ t.h.u.ố.c con, một đêm hoan lạc liền mang thai. Con vốn , đến khi thì nàng sắp sinh và khó sinh. Cuối cùng nàng mất, chỉ để đứa bé, con đành nuôi dưỡng nó.”
Đại tướng quân tức quá hóa : “Ngươi đang biên soạn thoại bản đấy ? Coi là kẻ ngốc ? Thảo nào ngươi sẽ nhận con thừa tự trong tộc về nuôi, hóa là định rước con ruột về chứ gì? Đây là đào sẵn hố chờ nhảy ?”
“Là do con ích kỷ. Con chỉ một lòng với Dao Nhi. Nếu nàng trở về thì cả nhà đoàn tụ vui vẻ, đứa bé cứ gửi về trong tộc nuôi là . Còn nếu tìm thấy nàng , con cũng con nối dõi, cần trái lòng cưới khác nữa.” Loan Bách Linh vẻ mặt đầy hổ thẹn: “Giấu giếm lâu như là của con.”
Những lời khiến cảm động ?
Không hề!
Những đây đều hạng đàn bà con nít dễ lừa gạt. Nghe lời giải thích đậm mùi giả tạo và “ xanh” , ai mà tin cho nổi.
Tả đại nhân thầm nghĩ: Bị lộ tẩy mới thế, chứ nếu lộ, hoặc đợi đến khi Đại tướng quân qua đời, cưới vợ mới , ai mà ?
Tả đại nhân hỏi: “Nói đứa bé cũng hai tuổi nhỉ? Nếu Thiếu quan chủ chỉ da, ngươi định giấu đến bao giờ?”
Đại tướng quân nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh. Ông nhớ lời Tần Lưu Tây lúc : Ông c.h.ế.t , ai lợi nhất?
Nếu ông nhận kẻ con rể, đến khi ông nhắm mắt xuôi tay, bộ gia sản nhà họ Trịnh chẳng sẽ rơi tay Loan Bách Linh ?