Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 911: Ngài trúng độc!

Cập nhật lúc: 2025-11-27 23:07:42
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tả đại nhân cuối cùng cũng mặt dày lôi kéo Tần Lưu Tây khỏi nhà, đến phủ Đại tướng quân.

Ngồi xe ngựa, Tần Lưu Tây ông nghiêm chỉnh, ít , kìm ngứa miệng trêu: “Cảnh tượng , mới hai ba ngày diễn xong. Lúc đó Du lão đến mời về khám bệnh cho lão phu nhân, y hệt thế . Còn bảo đại nhân ngài mồm miệng độc địa, tin quỷ thần, năng khó , bảo thông cảm...”

Tả đại nhân mở bừng mắt: “Lão Du, cái lão thất phu đó dám thế thật ?”

Du lão đang đ.á.n.h cờ với bạn già, bỗng hắt một cái, sờ sờ sống lưng lạnh toát. Sao tự nhiên thấy ớn lạnh thế nhỉ?

Tần Lưu Tây : “Ta thấy Du lão sai . Nếu mở rộng tầm mắt thì đại nhân tin ?”

Mở rộng tầm mắt...

Tả đại nhân nhớ những gì trải qua, mặt thoáng chút hổ, khẽ ho một tiếng: “Lão phu cả đời chỉ bạn với sách vở, công văn, những chuyện Phật Đạo nọ, quả thực am hiểu.”

“Giờ am hiểu thì thấy thế nào? Còn tin ?”

Tả đại nhân: “......”

Tổ tông ơi, phục !

Tả đại nhân đ.á.n.h trống lảng: “Thế gian rộng lớn, chuyện lạ gì cũng , là do lão phu tầm hạn hẹp.”

Tần Lưu Tây thấy liền thôi, chuyển chủ đề: “Trịnh tiểu thư mất tích mấy năm, chắc Đại tướng quân cũng tung tìm, và cũng hỏi qua thần phật chứ?”

Tả đại nhân thở dài: “Con cái là mạng sống của cha , ông chỉ mỗi mụn con gái, đương nhiên là cách gì cũng thử . Bảng vàng tìm dán khắp các cổng thành quanh năm suốt tháng. Đi đường hễ gặp bà đồng thầy bói nào cũng đều hỏi thăm... Khụ, đương nhiên, là bọn lừa đảo cả, chẳng tìm gì.”

“Thật ? Kim Hoa Quan cũng là nơi linh thiêng, chẳng lẽ tính đang ở ?” Tần Lưu Tây hỏi.

Tả đại nhân lắc đầu: “Cái rõ, nhưng thấy Đại tướng quân chủ yếu tìm kiếm ở phía Nam.”

“Còn sống ?”

Tả đại nhân sửng sốt, nhíu mày: “Chắc là còn chứ, nếu thì tìm gì?”

Tần Lưu Tây gõ gõ ngón tay lên đầu gối. Nếu là như , chắc là dựa bát tự mệnh lý để suy đoán phương hướng.

Xe ngựa đến phủ Tướng quân. Tại cửa nách phía Đông, Đại tướng quân nhận tin, đích chờ. Vừa thấy xe ngựa Tả gia, ông vội vàng bước tới sự dìu đỡ của hầu.

Tần Lưu Tây và Tả đại nhân lượt xuống xe. Nàng ngước mắt lên thì thấy một ông lão.

Nghe Trịnh Đại tướng quân năm nay mới năm mươi hai tuổi, do chinh chiến nhiều năm nên mang thương tích đầy , mấy năm thương nặng nên sớm giao binh quyền về kinh dưỡng già. mặt tóc bạc hoa râm, trông già hơn tuổi thật đến mười tuổi, bước cũng lảo đảo, tập tễnh, sắc mặt xanh xao.

Tần Lưu Tây cau mày. Khí sắc quá kém, dù lo lắng vì con gái mất tích cũng đến mức tệ hại thế .

“Lão Tả.” Đại tướng quân Tả đại nhân một cái, vội vàng sang Tần Lưu Tây: “Vị chính là Thiếu quan chủ mà ông nhắc tới ?”

Tần Lưu Tây bước lên thi lễ: “Bần đạo Bất Cầu, bái kiến Đại tướng quân.”

“Tốt, , phủ uống chuyện.” Đại tướng quân vô cùng kích động.

Mọi phủ, xuống phòng khách. Tần Lưu Tây quản sự dẫn dâng hầu bên cạnh, ánh mắt khẽ lóe lên.

“Thiếu quan chủ, ...”

“Đại tướng quân, khi xem bệnh thích ngoài ở bên.” Tần Lưu Tây ngắt lời ông.

Đại tướng quân sững sờ, ngay cả Tả đại nhân cũng ngạc nhiên, nhưng ai gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-911-ngai-trung-doc.html.]

“Lui xuống hết .” Đại tướng quân lệnh cho hạ nhân lui ngoài.

Đợi hết, Tần Lưu Tây mới xuống ghế bành đối diện Đại tướng quân, hỏi: “Vị quản sự theo Đại tướng quân bao lâu ?”

Đại tướng quân nhíu mày: “Ngươi Lão Ngũ ? Hắn theo cũng mười mấy năm , vốn là lính cũ giải ngũ, thương ở tay nên ở bên cạnh quản sự.”

“Kẻ là trung bộc.” Tần Lưu Tây thẳng.

Đại tướng quân kinh hãi: “Gì cơ?”

Tả đại nhân cũng Tần Lưu Tây, hiểu trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

“Hắn ánh mắt bất chính, tướng mạo ẩn chứa ác ý. Cung nô bộc mọc nốt ruồi ác, kẻ phản chủ.”

“Cái gì?” Đại tướng quân thất thanh kêu lên, chút suy nghĩ phản bác: “Không thể nào! Lão Ngũ theo mười mấy năm, thậm chí còn từng đỡ đòn , nếu thì gân tay cũng đứt. Hắn thể phản chủ?”

“Trước lẽ trung thành với ngài, nhưng mấy năm gần đây thì . Nốt ruồi đó đúng ?” Tần Lưu Tây hỏi.

Đại tướng quân ngẩn , ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt đổi, môi mấp máy: “ là mấy năm gần đây mới mọc lên.”

“Cung nô bộc mọc nốt ruồi ác hoặc sẹo, vết thương, ắt sẽ cấp phản bội. Đây là tướng thuật, chỉ dựa tướng mạo mà phán đoán. Sự thật thế nào, ngài tự điều tra.” Tần Lưu Tây : “Bây giờ, ngài đưa tay đây, để bắt mạch cho ngài.”

Đại tướng quân ngơ ngác. Chẳng đến giúp tìm con gái ? Sao tự nhiên xem tướng hầu, giờ bắt mạch cho ông?

Ông sang Tả đại nhân. Tìm là tìm kiểu ? Chẳng lẽ vị đạo trưởng?

Tả đại nhân : “Nghe Huyền môn ngũ thuật cũng bao gồm y thuật. Y thuật của Thiếu quan chủ . Khí sắc của ông dạo ngày càng kém, bắt mạch xem cũng .”

Đại tướng quân chìa tay , thở dài: “Thái y đều mắc tâm bệnh, tâm bệnh cần tâm d.ư.ợ.c chữa. Chỉ cần Dao Nhi nhà trở về, bệnh của tự khắc sẽ khỏi.”

Ông đang nhắc đến con gái duy nhất Trịnh Uyển Dao.

Tả đại nhân phản bác. Đều là bậc cha , bản ông cũng mới đoàn tụ với con trai mất tích nên hiểu tâm trạng . Giống như lão thê nhà ông, thấy đứa con xui xẻo về gọi , bà liền tinh thần phấn chấn, ăn gì cũng ngon, còn vẻ ủ rũ như .

Đại tướng quân cũng thôi.

Đây cũng là một niềm hy vọng.

Thư Sách

Tần Lưu Tây bắt mạch lâu, đổi sang tay , mày nhíu chặt, thần sắc mấy vui vẻ, khiến tim hai ông lão đều thót lên.

Tả đại nhân uống nổi nữa, ánh mắt lo lắng. Không mắc bệnh nan y gì chứ?

Đại tướng quân cũng nơm nớp lo sợ. Ông thể c.h.ế.t , con gái còn tìm thấy mà.

“Gần đây ngài thấy cơ thể mệt mỏi, cổ họng khô khốc, ban đêm khó ngủ, giật tỉnh giấc ?” Tần Lưu Tây hỏi.

Đại tướng quân gật đầu: “ . từ khi con gái mất tích, mấy năm nay từng ngủ ngon giấc, quen . Chỉ là gần đây đúng là cảm thấy lực bất tòng tâm, mơ thấy Dao Nhi, con bé...”

Cổ họng ông nghẹn , dám kể tiếp cảnh tượng thê t.h.ả.m trong giấc mơ.

Tần Lưu Tây suy nghĩ một chút, lấy túi kim châm từ trong túi gấm , : “Ta lấy một giọt m.á.u của ngài nhé?”

“À, .”

Tần Lưu Tây dùng kim châm nhẹ đầu ngón tay ông, nặn một giọt máu, quệt lên ngón tay đưa lên miệng nếm thử.

Tả đại nhân và Đại tướng quân đều trố mắt . Bọn họ ngốc, ai khám bệnh mà nếm m.á.u bao giờ? Trừ phi là...

Quả nhiên, Tần Lưu Tây nhanh chóng súc miệng bằng nước , nhổ chén, : “Không chỉ là lo lắng sinh bệnh , ngài còn trúng độc nữa!”

Loading...