Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 907: Gõ đầu cảnh cáo, đừng có gây phiền phức cho ta!
Cập nhật lúc: 2025-11-27 05:55:49
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở Thừa Ân hầu, ở đó sự yên tĩnh. Rất nhanh đó, liên tiếp kéo đến chào hỏi, hàn huyên.
Tần Lưu Tây nhân cơ hội cáo từ. Dù nàng cũng định bao lâu. Việc nàng mặt chống lưng cho Tần Nguyên Sơn ở quán đủ gây chú ý . Giờ uống cùng Thừa Ân hầu, tin tức mà đồn ngoài thì nhà họ Tần chắc sẽ vểnh mặt lên tận trời mất!
Nàng nguyện ý mặt giúp ông lão, đó là vì tâm trạng nàng , kính già yêu trẻ, chứ nghĩa là nàng đem những mối quan hệ dâng tận tay cho Tần gia hưởng lợi, hoặc để họ mượn danh nghĩa nàng bậy, rước thêm phiền phức cho nàng. Xem cần "gõ đầu" cảnh cáo một chút.
Tần Nguyên Sơn thấy Tần Lưu Tây xếp bằng trong xe ngựa, lưng thẳng tắp, bèn hỏi: “Con đến Thịnh Kinh bao giờ?”
“Hai ngày .”
Tần Nguyên Sơn sốt sắng: “Vậy về phủ ở?”
Tần Lưu Tây ông với ánh mắt như : “Đương nhiên là vì qua cái tuổi cần ở bên cạnh để cảm nhận sự ấm áp gia đình .”
Mặt già Tần Nguyên Sơn nóng bừng, khí thế xẹp xuống, lưng cũng còng .
Đây là ý vạch rõ giới hạn quan hệ !
Tần Lưu Tây lạnh nhạt : “Tần gia giải oan, gia sản dù trả bộ thì cũng đến nỗi thuê nổi hai hầu. Ông đường đường là quan tứ phẩm, là già cả, ngoài chỉ mang theo mỗi một gã sai vặt kiêm phu xe? Không sợ lỡ chuyện gì thì đến một giúp đỡ cũng ! Thịnh Kinh là nơi thiên t.ử ngự trị, thiếu kẻ quyền quý và những kẻ 'chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng'. Ông khiêm tốn thì sai, nhưng gặp đám điều thì chỉ nước bắt nạt thôi!”
Nàng tin Tần gia to như mà thuê nổi thêm một phu xe gã sai vặt. Ông là chủ gia đình mà ngoài còn bằng một tiểu cô nương, bên chỉ độc một kẻ hầu hạ, thật quá đáng.
Tần Nguyên Sơn giải thích: “Là do sơ suất. Nghĩ chỉ là gặp bạn cũ nên mang nhiều , ngờ xảy chuyện .” Ông cúi đầu bộ trang phục mấy nổi bật , khổ : “Người vì lụa, quả sai. Thôi chuyện nữa. , cả con cũng về Li Thành mấy hôm , nếu con đến sớm hơn vài ngày thì gặp .”
“Vâng.”
“Sao con quen với Thừa Ân hầu? Nghe Mộc thế t.ử bát tự nhẹ, quanh năm đeo bùa chú, là vì chuyện ?” Tần Nguyên Sơn dò hỏi.
“Ta quen Mộc thế t.ử từ hồi ở Li Thành, còn cha thì mới gặp.” Tần Lưu Tây nhớ nguyên nhân quen Thừa Ân hầu, và cũng vì chuyện đó mà bỏ lỡ, mất mát điều gì, sắc mặt nàng lập tức sa sầm xuống.
Tần Nguyên Sơn chọc giận nàng ở , nhất thời dám mở miệng. Trầm mặc một lúc lâu, ông mới nhỏ giọng hỏi: “Vừa Thừa Ân hầu đang thăm dò xem con thể điều dưỡng phượng thể cho Hoàng hậu nương nương ?”
Tần Lưu Tây ông, như : “Sao? Muốn lập công ?”
Mặt Tần Nguyên Sơn nóng ran, vội lắc đầu: “Không chuyện đó. Ta là, dù con khả năng thì cũng đừng . Chỉ sợ chữa xong liên lụy đến con.”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Đây là công lao lớn đấy. Nếu , Tần gia e là một bước lên mây. Cơ hội để hưởng phú quý tày trời như , ông bảo đừng ?”
“Phú quý tày trời cũng giữ mới là của .” Tần Nguyên Sơn thở dài: “Ta tuy giải oan, trở vòng tròn quyền quý ở kinh thành, nhưng rốt cuộc từng Thánh thượng ghét bỏ, còn như xưa nữa. Nếu , những kẻ dám châm chọc mỉa mai chứ? Chẳng qua là thấy còn trọng dụng thôi. Chưa kể, ở tuổi , lúc nào sẽ theo tổ mẫu con. Ngồi ở vị trí cũng chỉ là cố gắng cầm cự, đợi cha con hết tang trở quan trường, trong nhà tiếp quản bổng lộc, đến nỗi ai quan.”
Tần Nguyên Sơn tựa thành xe, tiếp: “Cha con năng lực thực chỉ bình thường. Dù phục chức, đến tứ phẩm là kịch trần, dám trông mong gì nhiều ở nó. Còn nhị thúc và tam thúc con thì càng cần , đều là bạch đinh (thường dân chức tước). Tam thúc con tàn tật càng tiền đồ gì đáng . Nhị thúc con đến lúc đó cùng lắm cũng chỉ kiếm một cái ấm chức (chức quan hư danh nhờ phúc ấm tổ tiên), nên chuyện lớn gì . Thừa dịp mấy năm chịu tang , dạy dỗ đám trẻ cho . Chỉ cần một đứa thành tài thì Tần gia sẽ sụp đổ.”
Không, thực một thành tài , Tần gia sẽ sụp đổ .
trông chờ Tần Lưu Tây là thể. Nàng là nữ quan, tình cảm với Tần gia cũng sâu đậm. Nàng thể lưng chống đỡ một chút, vì nàng quên họ Tần, trọn vẹn tình , nhưng nhiều hơn nữa thì , ông cũng dám trông mong. Dám nghĩ nhiều hơn chính là tham lam.
Cho nên tương lai Tần gia vẫn dựa mấy đứa cháu trai. Nam nhi trách nhiệm gánh vác gia đình, chỉ dựa một chị gái xuất gia nữ quan thì dựa bao lâu?
“Thế hệ cha con chỉ thể giữ gìn cơ nghiệp. Còn mấy đứa em con, đứa lớn nhất đầy mười tám, là con vợ lẽ, vẫn là bạch đinh. Đám còn thì càng nhỏ. Cho dù phú quý tày trời rơi xuống đầu, liệu giữ nổi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-907-go-dau-canh-cao-dung-co-gay-phien-phuc-cho-ta.html.]
Tần Lưu Tây : “Ông cũng tỉnh táo đấy chứ.”
Tần Nguyên Sơn khổ: “Sau chuyện lưu đày, Tần gia chịu nổi thêm sóng gió nào nữa .”
“ cũng thể để đè còng cả lưng. Đường đường là quan tứ phẩm do Thánh thượng sắc phong, Thánh thượng còn gì, những kẻ phẩm cấp thấp hơn dám cưỡi lên đầu ông, đó cũng là do ông tự chuốc lấy. Cẩn thận dè dặt sai, nhưng quá mức thì sẽ ngóc đầu lên nổi, con cháu đời của ông cũng chẳng dám ngẩng mặt ai!” Tần Lưu Tây lạnh lùng .
Theo nàng thấy, Tần Nguyên Sơn một lưu đày trở nên nhát gan.
Người hiền thì bắt nạt (nhân thiện nhân khi).
Nàng dù lăn lộn chốn quan trường cũng , quan viên Đại Phong bao phấn đấu cả đời cũng lên nổi ngũ phẩm, hoặc kẹt mãi ở ngũ phẩm thăng tiến . Ông đường đường là quan tứ phẩm mà cứ co rúm , ai mà coi trọng cho ?
Thư Sách
Tần Nguyên Sơn : “Con sai, đúng là vấn đề ở .”
“Sau ngày hôm nay, chuyện chắc chắn sẽ truyền . Có thể sẽ ít đến quen với ông. Ông cần giữ vững lập trường, kiêu ngạo nóng nảy là nhất. Chuyện quan trường ông hiểu rõ hơn , ông cũng chẳng gì chột , cũng cần thiết cố bám víu lấy ai. Nếu mấy năm nay chỉ ông ở quan trường, thì một trung thần thuần túy cũng , chữ '' mới là mấu chốt.”
Tần Lưu Tây dặn dò tiếp: “Ta sẽ ở kinh thành, cả và cũng . Ở Tần gia, nhị phòng là lắm chuyện nhất, cũng bớt lo nhất, ông cần thường xuyên để mắt và răn đe bọn họ. Hiện giờ đang trong thời gian để tang, tiện ngoài giao tiếp, nhưng đừng để bọn họ mượn danh nghĩa của mà bậy bên ngoài. Chọc giận , sẽ nể tình m.á.u mủ gì .”
Tần Nguyên Sơn rùng .
Nhị phòng đông , xảy xích mích ông cũng , thêm tính khí cao ngạo. Nếu để bọn họ Tần gia thực leo lên cây cao bóng cả là Thừa Ân hầu, e là bọn họ sẽ bay lên trời, sẽ gây chuyện động trời gì nữa.
Tần Lưu Tây đây là đang cảnh cáo, cũng là đang uy h.i.ế.p ông!
“Ta .”
Tần Lưu Tây hừ một tiếng: “Gia phong bất chính, tai họa xa. Hậu viện của một gia tộc mà yên , lộn xộn, đàn bà nhiều thì rắc rối cũng lắm, dễ để ngoài lợi dụng sơ hở. Đến đời Tần Minh Mục, hãy lập gia quy: nam t.ử bốn mươi tuổi con trai mới nạp . Cưới vợ cưới hiền. Nếu chỉ thể trông cậy thế hệ , thì những việc chấn chỉnh từ gốc rễ, từ những chi tiết nhỏ nhất. Gia trạch an bình, em hòa thuận đoàn kết thì gia tộc mới thể hưng thịnh.”
Tần Nguyên Sơn trong lòng xúc động. Nàng chịu đưa lời khuyên, là sẽ bỏ mặc Tần gia ?