Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 906: Ta chỉ là người được "gánh team" từ đầu đến cuối
Cập nhật lúc: 2025-11-27 05:55:48
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây một tiểu thần côn lạnh lùng, nhưng Mộc Tích - tên tiểu vô mặt dày - nhất quyết đồng ý. Hắn nàng cho đảo lộn nhận thức, rõ ràng thì đời nào chịu để nàng . Thế là, Tần Nguyên Sơn khỏi quán đầy nửa canh giờ lôi ngược trở .
Thừa Ân hầu mời, thôi thì đành uống chén .
Chưởng quầy xem kịch xong, sớm đon đả chạy đón tiếp, tự dẫn mấy vị khách quý đến sân viện phong cảnh nhất quán .
Mộc Tích bên cạnh Tần Lưu Tây, chốc chốc liếc mắt trộm phần n.g.ự.c của nàng. Đây thật sự là con gái ?
Nhìn thế nào cũng giống!
“Còn nữa, sẽ cho ngươi thấy những thứ ngày thường ngươi thấy đấy!” Tần Lưu Tây gằn giọng đe dọa.
Mộc Tích sờ mũi, ngượng ngùng: “Thì tại giống con gái mà.”
“Ta thấy ngươi cũng chẳng giống đàn ông.”
Đến đây, tổn thương , con thỏ đế!
Mộc Tích: “!”
Đổi là khác, đ.ấ.m cho vỡ mồm !
Đi ngang qua một nhã gian, bước chân Tần Lưu Tây khựng . Cửa sổ phòng đó đang mở toang, bên trong mấy đang buông lời châm chọc, mỉa mai. Và nhân vật chính trong câu chuyện của họ...
Nàng đầu , Tần Nguyên Sơn đang lộ vẻ hổ.
Hóa là cùng uống , nhưng đồng liêu chèn ép bằng lời lẽ khó nên mới xám xịt bỏ ?
Thừa Ân hầu chắp tay lưng, nheo mắt quan sát, thu hết biểu cảm của Tần Lưu Tây trong mắt.
Ông cứ cảm thấy thái độ của vị Thiếu quan chủ đối với ông nội chút kỳ lạ.
Tần Nguyên Sơn ngượng ngùng, khẽ : “Đi thôi!”
lúc đó, trong phòng ngoài vệ sinh. Vừa bước cửa thì thấy Tần Nguyên Sơn – đang bọn họ bàn tán. Sắc mặt đổi, kịp mở miệng thì thấy Thừa Ân hầu phía . Hắn kinh hãi, vội bước tới hành lễ: “Hạ quan bái kiến Thừa Ân hầu.”
Giọng khá lớn khiến tiếng trong phòng im bặt. Sau đó là tiếng bàn ghế xê dịch và tiếng bước chân vội vã. Mấy trong phòng lục tục .
Nhìn thấy nhóm Tần Lưu Tây, mỗi một vẻ mặt khác , nhưng đều vội vàng tiến lên hành lễ với Thừa Ân hầu .
“Tần đại nhân, ngài quên đồ gì ?” Nhìn thấy Tần Nguyên Sơn, mấy chút ngạc nhiên. Thấy ông cùng Thừa Ân hầu, họ thầm nghĩ: Trùng hợp thôi nhỉ?
Kẻ nào đầu óc nhanh nhạy thì bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Trùng hợp cái con khỉ! Tần Nguyên Sơn chỉ là quan tứ phẩm, gặp Quốc trượng thì cũng chỉ thể nép sang một bên nhường đường, đằng cùng , rõ ràng là quan hệ tầm thường.
Tần Nguyên Sơn nhạt: “Không , chỉ là...”
“Mấy vị quan mấy phẩm thế?” Tần Lưu Tây kéo Mộc Tích gần: “Ta mắt như mù, thấy núi Thái Sơn, ngươi giới thiệu cho chút ?”
Mộc Tích liếc mấy với vẻ mất kiên nhẫn, bĩu môi : “Cũng chẳng quan to phẩm cao gì, tiểu gia mà !”
Mấy đối diện mặt mày hổ, nụ trở nên gượng gạo.
“Hầu gia ?”
Thừa Ân hầu nhếch mép: “Ngưu đại nhân thì , là Hồng Lư Tự Khanh, quan tứ phẩm. Còn những khác thì quen lắm.”
Mấy đỏ mặt tía tai.
Bọn họ đương nhiên phẩm hàm còn thấp hơn tứ phẩm, thậm chí còn đủ tư cách lên triều, Quốc trượng mặt ?
Tần Lưu Tây bật , với Tần Nguyên Sơn: “Ông dù cũng là quan tứ phẩm do Thánh thượng sắc phong. Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt. Hóa quan tứ phẩm do vua phong cũng chẳng là cái thá gì, đến cả hạng bạch đinh tôm tép cũng thể tùy tiện lăng nhục, phẩm cấp thấp hơn cũng dám năng bậy bạ lưng. Người thì bảo coi ông gì, còn tưởng coi Thánh thượng gì đấy. Nhân vật ở kinh thành thật oai phong lẫm liệt, mở mang kiến thức .”
Bịch.
Mấy run rẩy quỳ xuống, van xin: “Hầu gia, tiểu quan tuyệt đối ý coi thường thánh ý.”
Thừa Ân hầu mà đáp, chỉ nghiêng đầu hiệu. Quản sự bên cạnh khẽ gật đầu, ghi nhớ .
Tần Lưu Tây tiếp tục với Tần Nguyên Sơn: “Vòng tròn hợp thì đừng cố chen . Đừng để tuổi tác mờ mắt, hạ xuống chắc hòa nhập cái vòng tròn phù hợp với . Ông cứ chơi với những coi trọng chức quan tứ phẩm do vua ban là .”
G.i.ế.c tru tâm (g.i.ế.c bằng đ.â.m tim) a!
Đây là ai ? Mồm miệng sắc bén như dao, câu nào cũng c.h.é.m tận xương tủy!
“Tần đại nhân, chúng nào ý đó !” Bọn họ nhận , Tần Nguyên Sơn ôm đùi vàng, giờ vả mặt bọn họ đây mà!
Tần Nguyên Sơn: Ta , , chỉ là "gánh team" từ đầu đến cuối thôi!
Mộc Tích thấy phiền, kéo tay Tần Lưu Tây: “Đi thôi, thôi, nhảm với bọn chúng gì? Đừng chỉ là quan tép riu, chức quan thấp, ngoài còn giữ mồm giữ miệng, loại cũng chẳng nên trò trống gì , sớm muộn gì cũng cách chức thôi! Tần đại nhân, ông cũng đúng là mắt kém thật, kết giao với hạng mồm miệng cửa nẻo thế , sợ liên lụy ?”
Thư Sách
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-906-ta-chi-la-nguoi-duoc-ganh-team-tu-dau-den-cuoi.html.]
Mặt trắng bệch.
Tần Nguyên Sơn chắp tay : “Tiểu thế t.ử dạy , là do mắt hạ quan !”
Mẹ kiếp, Tần Nguyên Sơn, cái lão già thất phu !
Chỉ là châm chọc ông vài câu thôi mà, cần chơi lớn !
chẳng thèm để ý đến bọn họ, nghênh ngang qua.
Xong đời .
Mấy mặt cắt còn giọt máu. Đụng ai đụng, đụng trúng Quốc trượng. Lại còn cái kẻ mồm miệng sắc như d.a.o gán cho tội danh "coi thường thánh ý", cái mũ ô sa đầu bọn họ e là khó giữ .
Mà khoan , lão già Tần Nguyên Sơn ôm cái đùi vàng chóe từ bao giờ thế?
Đừng hỏi, hỏi chính Tần Nguyên Sơn cũng đang ngơ ngác đây .
Ngồi bàn, thấy Thừa Ân hầu đích rót cho , ông hoảng hốt dậy cảm tạ hành lễ.
“Tần đại nhân cần câu nệ. Thiếu quan chủ đại ân với thằng con nghịch t.ử nhà , một chén đáng là gì.” Thừa Ân hầu ha hả .
“Ngài khách sáo quá!” Tần Nguyên Sơn bưng chén mà như bưng củ khoai lang nóng bỏng tay.
Đương triều Quốc trượng rót cho , cảm giác như đang mơ !
Vừa nhấp một ngụm , ông Mộc Tích hỏi: “Tên tiểu biến thái Minh Hồi tìm ngươi nữa ? Sao đồn Minh Vương nhờ ngươi kê đơn t.h.u.ố.c điều dưỡng cơ thể, là sinh thêm đứa nữa. Ông còn thật ?”
Khụ khụ.
Tần Nguyên Sơn sặc sụa. Trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay, ông nghĩ ngợi gì cầm lấy lau miệng. Đến khi thấy đưa khăn là ai, ông hoảng hốt: “Hầu gia, hạ quan...”
“Không !” Thừa Ân hầu thấy ông cứ khép nép mãi cũng chán, chẳng bằng cháu gái ông chút nào, bèn sang hỏi Tần Lưu Tây: “Minh Vương tìm ngươi thật ?”
Tần Lưu Tây chớp mắt: “Chẳng lẽ chuyện đồn khắp nơi ?”
Bên phía Du lão chắc nhiều chuyện đến mức rêu rao khắp nơi chứ?
Mộc Tích : “Đồn đại thì , nhưng gặp Minh Hồi, chính mồm oang oang lên đấy.”
Tần Lưu Tây : “ là đứa cháu báo đời, Minh Vương đ.á.n.h c.h.ế.t ?”
“Vậy là thật ?”
“Xem mệnh , con cái cũng là do duyên phận.”
Mắt Thừa Ân hầu lóe lên, hỏi: “Minh Vương sắp sáu mươi , dù điều dưỡng thì sinh thật ?”
Tần Lưu Tây khẩy: “Đàn ông chỉ cần còn 'lên' thì tám mươi vẫn sinh con , phụ nữ mới là .”
Khụ khụ khụ.
Tần Nguyên Sơn sặc, cái mạng già . Đây là những lời lẽ hổ báo gì ?
“Phụ nữ nếu điều dưỡng , hơn bốn mươi chắc vẫn chứ nhỉ?” Thừa Ân hầu nhỏ giọng hỏi một câu.
Tay Tần Lưu Tây khựng , ngước mắt ông, : “Trai già sinh ngọc (con mọn), đương nhiên là . tuổi cao, chỉ chịu khổ khi mang thai, mà lúc sinh con mới là cửa ải lớn. Không cẩn thận thì một xác hai mạng, lợi bất cập hại. Xui xẻo hơn nữa thì liên lụy cả gia tộc, sinh chẳng bằng đừng sinh.”
Đồng t.ử Thừa Ân hầu co rụt . Vị Thiếu quan chủ thông minh hơn ông tưởng tượng nhiều!
Tần Nguyên Sơn mặt đầy hoảng sợ. Đây... đây là đang Hoàng hậu nương nương ?