Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 887: Có nắm chắc, không sợ Minh gia quỵt nợ

Cập nhật lúc: 2025-11-27 01:18:04
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thân thể Minh Hồi vốn yếu ớt vì bệnh lâu ngày, mắc thêm bệnh tim bẩm sinh, khỏi hẳn là chuyện chỉ trong mơ. Muốn khỏe mạnh hơn , chỉ còn cách dựa việc điều dưỡng.

Cho nên, việc điều hòa âm dương khí huyết, giúp khí cơ sung mãn là điều cần thiết. Chỉ như mới giúp cơ thể cường tráng hơn chút ít. Ngoài , Cứu Tâm Đan cũng nên kê đơn dựa thể trạng cụ thể của , t.h.u.ố.c đúng bệnh thì mới đạt hiệu quả cao.

Sau khi rút kim, Tần Lưu Tây sang một bên cân nhắc đơn thuốc. Đan d.ư.ợ.c yêu cầu luôn mang theo bên . Nàng Minh Hồi ghét uống t.h.u.ố.c đây là vì viên đan quá to và khó nuốt, nên mới nhiều dở chứng vứt .

, đan d.ư.ợ.c cho tiện mang theo và dễ nuốt, tức là vê viên thật nhỏ. Quy trình bào chế cũng cực kỳ tỉ mỉ, từng bước chiên, xào, hấp đều thật tinh tế.

Đơn t.h.u.ố.c Tần Lưu Tây cực kỳ chi tiết, các bước bào chế đan d.ư.ợ.c gần như là cầm tay chỉ việc.

Đây là một đơn t.h.u.ố.c khác biệt so với đây.

Ô Đông những dòng chữ Khải nhỏ li ti dày đặc giấy mà hoa cả mắt, hỏi: “Thiếu quan chủ, ngài thể đích bào chế đan d.ư.ợ.c ?”

Tần Lưu Tây đáp: “Các bước chi tiết thế mà còn thì các hiệu t.h.u.ố.c ở Thịnh Kinh đóng cửa hết . Nếu các ngươi thực sự yên tâm thì thể đến Trường Sinh Điện, d.ư.ợ.c sư ở đó tay nghề , cứ đưa đơn t.h.u.ố.c cho họ là .”

Đây là lời từ chối khéo.

Ô Đông cẩn thận cất đơn t.h.u.ố.c .

Tần Lưu Tây thêm bốn đơn t.h.u.ố.c d.ư.ợ.c thiện dưỡng sinh theo mùa, kèm theo một danh sách những món kiêng kỵ và những điều cần lưu ý, chu đáo đến từng chi tiết nhỏ.

Minh Hồi dậy, cảm nhận cơ thể một chút, chớp mắt hỏi: “Còn châm cứu ? Còn châm mấy nữa?”

“Ngày mai sẽ châm cho ngươi một nữa. Nếu lương y nào tin cậy thì bảo đến quan sát, thể truyền thụ châm pháp cho , để châm cho ngươi là .” Tần Lưu Tây với Minh Hồi: “Phàm là bệnh tật, thuyên giảm hoặc khỏi hẳn, ngoài việc tìm thầy bốc t.h.u.ố.c thì quan trọng nhất là lời đại phu. Đại phu đưa phác đồ điều trị, ngươi chịu tuân thủ và tích cực phối hợp thì chắc chắn sẽ khá lên. nếu cứ cố tình bằng mặt bằng lòng, thì dù thần tiên hạ phàm cho ngươi ăn tiên đan diệu d.ư.ợ.c cũng cứu nổi cái tính thích tìm đường c.h.ế.t của ngươi .”

Minh Hồi chút kinh ngạc.

Không kinh ngạc vì Tần Lưu Tây định châm cứu cho lâu dài, mà là kinh ngạc vì nàng truyền thụ châm pháp cho khác. Chẳng các đại phu đều coi trọng bí kíp gia truyền, thường truyền ngoài ? Vậy mà nàng chủ động sẽ truyền thụ?

Qua châm cứu , Minh Hồi thừa hiểu vị đạo y trẻ tuổi , bàn đến y thuật khác, chỉ riêng thủ pháp châm cứu tuy đau thật đấy nhưng hiệu quả thì cực .

là ai châm nấy !

Điều chứng tỏ Tần Lưu Tây sự lĩnh ngộ cực cao về thuật châm cứu, mà nàng sẵn lòng truyền dạy sở trường của cho ngoài.

Thư Sách

Minh Hồi khó hiểu, đây là hào phóng là ngốc nghếch đây?

Động đến lợi ích bản , lẽ giấu nhẹm chứ? Rất nhiều đại phu ở Thịnh Kinh đều như , kể cả những danh y nổi tiếng bên ngoài cũng bí kỹ truyền ngoài.

Nói câu khó , sư phụ dạy t.ử còn giữ vài chiêu phòng , chuyện “dạy hết cho trò thì thầy c.h.ế.t đói” cũng chẳng chuyện hiếm lạ gì.

Minh Hồi nghiêng đầu, càng nghĩ càng thấy ngốc .

Tần Lưu Tây đang nghĩ gì, giao hết đơn t.h.u.ố.c xong liền : “Tiền khám bệnh giá ưu đãi, một vạn lượng bạc trắng.”

Ô Đông hít một khí lạnh.

Mộc Tích tỏ vẻ bất mãn: “Một vạn lượng?”

Ô Đông với ánh mắt mong chờ: Ngài cũng thấy đắt quá đáng đúng ?

“Thế thì quá ít !”

Ô Đông: “?”

Mộc Tích nhíu mày : “Lão già nhà phái đến đạo quan các ngươi đúc tượng vàng cũng tốn hơn con nhiều. Đường đường là Minh tiểu vương gia, giá trị con hơn một vạn lượng chứ. Họ Minh, ngươi tự xem nào.”

Minh Hồi: “Đương nhiên là hơn . Ta thể lấy báo đáp nữa mà.”

Mộc Tích nhảy dựng lên: “Ngươi ! Một tên ma ốm vắt mũi sạch như ngươi mà đòi lấy báo đáp? Định quỵt nợ, tiện thể ăn chực một thần y về nhà chứ gì? Ta thấy tiếng bàn tính của ngươi gõ vang đến tận hoàng cung đấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-887-co-nam-chac-khong-so-minh-gia-quyt-no.html.]

Minh Hồi nhếch mép tà: “Ta thể mang cả Minh Vương phủ sính lễ của hồi môn để hứa hôn!”

Mộc Tích: “?”

Đậu xanh, cái tên tiểu bạch nhãn lang , cần dẫn đường cũng tự mò nhà !

“Mấy lời lấy báo đáp thì miễn , tiền khám bệnh cứ đưa đủ là .” Tần Lưu Tây liếc Minh Hồi, : “ một điều cần với ngươi. Ta khám, kê đơn thuốc, nếu ngươi vẫn chứng nào tật nấy, tùy hứng vứt t.h.u.ố.c hoặc chịu uống, phối hợp điều trị, thì tuyệt đối sẽ . Ý là, nếu ngươi cứ một hai đòi chà đạp thể , thì dù bệnh sắp c.h.ế.t cũng đừng tìm đến , sẽ nhận chữa , hiểu ?”

Kiêu ngạo thật đấy!

Minh Hồi đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tần Lưu Tây, ánh mắt lảng tránh, chút chột và sợ hãi, cảm giác như đối phương thấu tâm can.

“A Di Đà Phật, Minh tiểu thí chủ gặp quý nhân, nhất định trân trọng hội chẩn mới .” Huệ Toàn tủm tỉm niệm Phật hiệu.

Quý nhân?

Minh Hồi ngạc nhiên.

Tần Lưu Tây : “Giờ Thìn ngày mai đến Trường Sinh Điện để châm cứu, sẽ đợi ngươi ở đó. Cáo từ.”

Nàng Minh Hồi nữa, chỉ thi lễ với Huệ Toàn rời .

“Tiểu thần côn, đợi với!” Mộc Tích vội vàng đuổi theo.

“Tiểu thí chủ nghỉ ngơi cho khỏe.” Huệ Toàn cũng dặn dò Minh Hồi một câu rời .

Trong thiền phòng chỉ còn Minh Hồi và Ô Đông.

Ô Đông chớp mắt, : “Tiểu vương gia, hình như chúng còn trả tiền khám bệnh mà nàng ?”

Không sợ quỵt nợ ?

“Ngươi bảo Minh gia sẽ quỵt nợ ?” Minh Hồi âm trầm hỏi.

“Nô tài dám!” Ô Đông quỳ sụp xuống: “Nô tài chỉ nghĩ, khi nào nàng quên ?”

Minh Hồi trừng mắt: “Tên nô tài ngu xuẩn , ngươi ngốc hả? Thân phận rành rành đấy, còn quỵt nợ chắc? Cho dù quỵt, còn Mộc Uông Uông ở đó, nàng tìm tính sổ ? Còn cả Huệ Toàn đại sư cũng quen nàng, thể nàng chẳng sợ chúng quỵt nợ, nên cũng chẳng chuyện quên . Hơn nữa...”

Hắn cửa, : “Nàng là của Huyền môn Đạo gia. Quỵt nợ đạo sĩ, chê c.h.ế.t đủ nhanh ?”

Nàng sự tự tin đó!

mà tự nhiên thấy khó chịu, sợ , cũng chẳng để mắt.

Ô Đông nhỏ giọng hỏi: “Tiểu vương gia, ngày mai đến Trường Sinh Điện châm cứu ạ? Ngài thấy đáng tin ?”

“Cũng lợi hại hơn mấy tên lang băm chút đỉnh.” Minh Hồi : “Đưa đơn t.h.u.ố.c Cứu Tâm Đan đây cho .”

Ô Đông vội vàng dâng đơn t.h.u.ố.c lên bằng hai tay.

Minh Hồi những nét chữ ngay ngắn đầy khí phách, xem kỹ các vị t.h.u.ố.c và quy trình bào chế, : “Về phủ , mời Lỗ thái y đến xem qua. Nếu vấn đề gì thì bảo Trường Sinh Điện chế thuốc.”

“Vâng.” Ô Đông cất đơn t.h.u.ố.c , chần chừ một chút lấy hết can đảm : “Tiểu vương gia, nếu dùng đơn t.h.u.ố.c thì thể tùy hứng vứt t.h.u.ố.c như nữa ạ. Nô tài thấy vị Thiếu quan chủ đấy.”

Nếu thực sự là bản lĩnh, chữa là chữa, lỡ chuyện gì xảy , cầu cứu cửa thì toi đời!

Minh Hồi: “Ngươi c.h.ế.t ?”

Ô Đông rụt cổ .

Minh Hồi hừ một tiếng, cũng dậy ngoài: “Thuốc mà tác dụng thì vứt gì?”

Có thể sống, đương nhiên là sống !

Loading...