Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 884: Ra tay đi, ta giúp ngươi kéo một pho tượng vàng!

Cập nhật lúc: 2025-11-27 01:18:01
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộc Tích cảm thấy năm nay đúng là năm hạn của . Đầu tiên là tìm tiên hạc thì bắt "kho m.á.u di động", trải qua cửu t.ử nhất sinh mới cứu về. Sau đó nhốt ở nhà dưỡng bệnh suốt một tháng trời, tẩm bổ đến béo múp míp mới thả . Mà ngoài thì xung quanh lúc nào cũng mấy chục theo, kẻ trong tối ngoài sáng, ngay cả chùa cũng ngoại lệ, hận thể khiêng luôn cho , chẳng tí tự do nào.

Chuyện đó thì thôi , nhưng ai cho , khó khăn lắm mới chùa xả một chuyến, tại gặp mấy kẻ điều đến trêu chọc thế ?

Cố tình kẻ là tên tiểu biến thái mà dám càn, độ quý giá so với chỉ hơn chứ kém. Mà tên biến thái là biến thái thật, chứ diễn.

“Minh Hồi, ngươi đừng tưởng ngươi ốm yếu bệnh tật thì thể ăn vạ nhé! Đừng hòng! Người khác sợ cái tên tiểu biến thái nhà ngươi, chứ tiểu gia đây sợ !” Mộc Tích chỉ vị quý công t.ử mặt mày ốm yếu nhưng môi đỏ chót đối diện, tức giận : “Con mèo ốm nhà ngươi, đau c.h.ế.t thì cũng là do ngươi tự chuốc lấy, chẳng

 

 

 

liên quan gì đến .”

“Mộc thế tử, tiểu vương gia nhà là con một chín đời đơn truyền, sức khỏe , ngài hà tất nguyền rủa ngài ác độc như ?” Một tên hầu ăn mặc kiểu thư đồng cạnh Minh Hồi tức tối lên tiếng bênh vực.

Mộc Tích lạnh: “Hắn chọc thì rảnh mà phí lời mắng ? Đường ai nấy , thiền viện rộng lớn như , dựa cái gì mà bắt nhường ? Chỉ vì bệnh đến sắp tắt thở ? Nếu thật sự lăn đất thở nổi, nhường luôn cũng !”

, bệnh đấy, ngươi nhường một chút thì c.h.ế.t ai?” Minh Hồi kêu lên một tiếng, vật đất, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng Mộc Tích đầy khiêu khích.

Đến đây, c.ắ.n , bệnh, sắp tắt thở .

Mộc Tích: “!”

Mẹ kiếp, từng gặp kẻ nào vô sỉ như tên tiểu vương bát đản !

Còn diễn hơn cả !

Quả nhiên là bệnh, bệnh kiều cái kiểu , còn bệnh tận xương tủy nữa chứ!

Tần Lưu Tây dựa khung cửa, nhướng mày xem màn kịch vui .

Nói về độ "chơi", vẫn là mấy ấm cô chiêu ở Thịnh Kinh chơi nhất, đứa nào cũng là " tinh" (kẻ gây chuyện) cả.

Huệ Toàn lúc cũng đau đầu. Hai tên tiểu bá vương khó đối phó nhất kinh thành đụng độ ở đây. Xem tháng ông cần cạo đầu nữa , vì cứ thấy chúng là tóc tự rụng sạch!

Ông lau mồ hôi lạnh, bước tới, ôn tồn khuyên giải: “Minh tiểu thí chủ, đất lạnh lắm, ngài mau dậy , hàn khí nhập thể thì phiền phức to đấy.”

Minh Hồi: “Không , bệnh, cũng chẳng sống bao lâu nữa. Là Mộc Uông Uông trù ẻo . Nếu c.h.ế.t, các ngươi cứ đến Thừa Ân hầu phủ lấy quan tài về mà liệm. Là trù c.h.ế.t , thế là để thành cho !”

Mộc Tích nhảy dựng lên: “Ngươi đ.á.n.h rắm! Ta trù ngươi c.h.ế.t bao giờ!”

“Ngươi ! Ngươi đau c.h.ế.t là do tự , chính là đang trù ẻo !”

“Ta... Ngươi!” Mộc Tích tức giận dậm chân: “Ngươi cưỡng từ đoạt lý! Ngươi tự tự chịu, liên quan gì đến ? Ngươi thích c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t !”

Hắn xoay thì thấy Tần Lưu Tây đang dựa cửa xem náo nhiệt, khỏi trừng mắt, dụi dụi mắt.

“Á đù, tiểu thần côn, ngươi ở đây?” Mộc Tích nhảy cẫng lên, lao tới mừng rỡ.

Minh Hồi nhíu mày, dậy, ánh mắt thiện cảm Mộc Tích sang Tần Lưu Tây.

Mộc Tích thế mà dám vứt đầu, thèm đấu võ mồm với nữa, chỉ vì cái kẻ là nam nữ !

Kẻ là ai?

Tần Lưu Tây Mộc Tích, : “Xem là sống , sinh long hoạt hổ thế , còn sức cãi với nữa cơ mà.”

“Giọng điệu đúng là tiểu thần côn , thật sự là ngươi !” Mộc Tích mếu máo : “Lần lầm, là ngươi đến cái nơi quỷ quái đó cứu . Nếu ngươi đến thì tiêu đời . khi tỉnh thì ngươi mất, ngươi ?”

Vừa giơ tay lên, để lộ vết sẹo màu hồng nhạt cổ tay, dấu tích của hai vết cắt hôm đó. Thời gian lâu nên vẫn lành hẳn.

Tần Lưu Tây: “Đừng tự đa tình, cứu ngươi chỉ là tiện tay thôi, vốn dĩ tìm khác.”

Mộc Tích nghẹn họng, chút phục. Ai quan trọng hơn chứ?

Thư Sách

dám giở thói công t.ử bột mặt Tần Lưu Tây, bèn : “Dù thì ngươi cũng cứu , chuyện thể chối cãi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-884-ra-tay-di-ta-giup-nguoi-keo-mot-pho-tuong-vang.html.]

“Ừ, cho nên?”

“Ơn cứu mạng, gì báo đáp, chỉ thể lấy báo đáp!” Mộc Tích ngượng ngùng .

Tần Lưu Tây nheo mắt.

Tên Minh Hồi trợn tròn mắt. Mộc Uông Uông quỷ nhập ?

Tần Lưu Tây vươn một ngón tay, ấn cái trán bóng loáng của Mộc Tích đẩy xa: “Đừng lên cơn, đời sẽ thu thêm đồ nào nữa ! Ơn cứu mạng thì dễ thôi, đưa tiền là .”

Mộc Tích lập tức : “Cái thì ngươi yên tâm, đúc tượng vàng, sửa mái vàng cho đạo quan nhà ngươi, cha phái từ sớm .”

“Vậy thì .” Thế còn .

“Tiểu vương gia! Ngài ? Lại đau tim ?”

Nghe thấy tiếng hét thất thanh, Mộc Tích khó chịu , : “Lại diễn ? Ngươi diễn sâu quá đấy, nghiện ?”

“Không diễn .” Tần Lưu Tây thiếu niên môi tím tái, mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, mắt trợn ngược, tay ôm n.g.ự.c thở dốc. Đây là phát bệnh thật.

Mộc Tích hoảng hốt. Không diễn ?

Vậy là phát bệnh thật .

“Ngươi... ngươi chứ? Thuốc ?” Mộc Tích lao tới, chân tay luống cuống.

Tên thư đồng sờ soạng , hốt hoảng: “Thuốc... t.h.u.ố.c để ở thiền phòng !” Hắn vội gọi đến chăm sóc Minh Hồi, còn thì chạy thục mạng về thiền phòng lấy thuốc.

Minh Hồi thở nổi nữa, mồ hôi trán tuôn như mưa. Huệ Toàn biến sắc, vội bế ngang bé lên, chạy về phía thiền phòng.

Mộc Tích chạy theo vài bước, chợt nhớ tới Tần Lưu Tây, hỏi: “Tiểu thần côn, bệnh ngươi trị ? Là bệnh tim bẩm sinh.”

“Không thể.” Chưa bắt mạch, chỉ qua thì nàng chỉ thể thể. nếu là bệnh tim bẩm sinh, trị khỏi là điều tưởng, trừ phi tim.

Mộc Tích chút tiếc nuối.

thể hoãn cơn phát bệnh cấp tính.” Tần Lưu Tây bồi thêm một câu.

“Vậy ngươi thể ...”

Tần Lưu Tây như : “Vừa nãy ngươi còn cãi với , bộ dạng 'sống c.h.ế.t mặc bay', giờ nhờ trị cho ?”

Mặt Mộc Tích đỏ lên, : “Ta . Chỉ là nhiều với quá, giờ phát bệnh, lỡ mệnh hệ gì thì đổ vạ lên đầu ? Tuy sợ , nhưng Minh gia chỉ mỗi mụn con độc đinh , nếu xảy chuyện, Lão Vương gia chắc sẽ sập tường cung mất. Đến lúc đó Hoàng đế tỷ phu của vui, cũng đừng hòng ngoài quậy phá nữa.”

“Thiên hạ thế mà cũng khiến ngươi sợ ? Ta còn tưởng ngươi sợ trời sợ đất chứ.”

“Tránh rắc rối thì cứ tránh thôi. Ai ngờ xui xẻo thế, đến đây mà vẫn gặp cái tên tiểu biến thái .” Mộc Tích nịnh nọt: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi chịu tay giúp qua cơn nguy kịch , thể giúp ngươi kiếm thêm một pho tượng vàng nữa. Minh gia giàu nứt đố đổ vách đấy.”

Tần Lưu Tây chớp mắt: “Cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp. Nể mặt Phật Tổ, sẽ xem qua một chút.”

Phật Tổ: Phật Đạo cùng nguồn gốc, ngươi giải thích theo kiểu kiếm tiền thế ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...