Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 883: Khối Phật cốt này không động vào được

Cập nhật lúc: 2025-11-27 01:18:00
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đã đồng ý trả tiền thù lao, kết quả gom đủ tiền, chuyện rơi ai cũng thấy hổ, huống chi là của Trấn Quốc công phủ danh gia vọng tộc.

Dung thiếu phu nhân đỏ mặt tía tai, lập tức tháo chiếc vòng ngọc Dương Chi Bạch Ngọc tay đưa qua, ngượng ngùng : “Thật khéo, ngoài đường đột nên mang nhiều ngân phiếu theo . Ân nhân cứ cầm chiếc vòng đến Trấn Quốc công phủ để lấy nốt bạc còn .”

Thư Sách

Tần Lưu Tây nhận vòng, chỉ cầm lấy xấp ngân phiếu nhét tay áo, : “Thôi, coi như duyên với tiểu công tử, kết cái thiện duyên , chừng là đủ .”

“Còn mấy con tính ?” Phong Tu vẫn đang lắc lư hai con rắn tay, khiến xem chóng cả mặt.

Hai con rắn hổ mang bẹt đầu: Đừng lắc nữa, chúng chóng mặt lắm !

Tần Lưu Tây hai con rắn, một đực một cái. Con cái bụng phình to, rõ ràng là đang mang thai.

“Tuy chúng chui đây bằng cách nào, nhưng e là hai con rắn đang tìm chỗ sinh con, quấy rầy nên mới tấn công .” Tần Lưu Tây Dung thiếu phu nhân, : “Rắn đang mang thai, ở chốn cửa Phật, trời cao đức hiếu sinh, thiếu phu nhân thể tha cho chúng một ?”

Dung thiếu phu nhân cau mày, vẻ mặt khó xử. Chùa Ngọc Phật linh thiêng thế xuất hiện rắn độc, bà tin là trùng hợp. Bà vốn định bắt hết về để điều tra, nhưng Tần Lưu Tây bảo tha.

“Thiếu phu nhân đừng đa nghi, đây chỉ là sự cố ngoài ý , do con sắp đặt.” Tần Lưu Tây như thấu suy nghĩ của bà, : “Hai con rắn từ núi sâu phía bò tới. Sát sinh trong chùa, dù chỉ là loài rắn rết, cũng sẽ gây oán hận. Gậy ông đập lưng ông, hôm nay g.i.ế.c nó, ngày nhân duyên hội ngộ, ắt sẽ trả giá. Đây là luật nhân quả tuần .”

Dung thiếu phu nhân động lòng, : “Đã đại phu , con cũng , thì thả chúng .”

Tần Lưu Tây gật đầu: “Thiếu phu nhân và công t.ử tâm địa thiện lương, thiện niệm ắt thiện báo.” Nàng sang sai bảo Phong Tu: “Mang lên đỉnh núi thả , đừng để dọa khác nữa.”

Phong Tu bĩu môi: “Chỉ sai vặt .”

Hắn tóm lấy hai con rắn, rảo bước nhanh về phía đỉnh núi, chỉ trong chớp mắt thấy tăm .

Tần Lưu Tây dặn dò thêm: “Tuy độc giải, nhưng dù đứa bé cũng kinh sợ. Về nhà cho uống một liều t.h.u.ố.c an thần trấn kinh, buổi tối chú ý một chút kẻo sốt. Tiện thể xin một tấm bùa bình an trong chùa để gối cho bé ngủ ngon.”

“Đa tạ đại phu nhắc nhở.”

Tần Lưu Tây xua tay, thong thả rời .

Dung thiếu phu nhân theo bóng nàng xa, trầm giọng lệnh cho bên cạnh: “Điều tra .”

Rắn thì tha, nhưng chuyện t.a.i n.ạ.n ngẫu nhiên thì vẫn tra cho rõ, thể chỉ lời Tần Lưu Tây một chiều .

Với động thái của Trấn Quốc công phủ, Tần Lưu Tây đoán nhưng cũng chẳng buồn can thiệp. Nhà quyền quý mà, chuyện bé xé to là bình thường. Nếu họ thực sự bỏ qua chỉ vì vài câu của nàng thì mới là chuyện lạ.

nàng cũng chẳng bận tâm, đó là phản ứng bình thường của con .

Tần Lưu Tây tản bộ đến Đại Hùng Bảo Điện của chùa Ngọc Phật. Nhìn tòa đại điện uy nghiêm, tượng Phật thếp vàng lấp lánh, nàng cảm giác như mắt sắp chói lòa.

Trong bảo điện , phàm là tượng Phật, Bồ Tát đều dát vàng. Các bức trướng, đồ trang trí trong điện đều đẽ tinh xảo. Hoa quả cúng dường Phật đều tươi roi rói.

Cây hương khổng lồ cắm Phật điện to bằng bắp tay lớn, quả thực là xa hoa.

Thảo nào nụ của Phật Tổ ở đây trông ôn nhuận, hiền từ hơn hẳn so với ở cổ tháp Thiên Sơn. Đổi là nàng, cung phụng thế thì cũng tươi roi rói thôi.

Hương khói thịnh vượng thật!

Tần Lưu Tây thắp nén hương, túm lấy một tiểu sa di hỏi thăm tung tích chủ trì đại sư. Lát , một vị tăng nhân trung niên vội vã tới. Người mặt mày hiền lành, dáng phúc hậu, khí tức vô cùng tường hòa.

“A Di Đà Phật, bần tăng Huệ Toàn, xin chào tiểu thí chủ.” Huệ Toàn híp mắt thi lễ với Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây đáp lễ, hỏi: “Đại sư là chủ trì chùa Ngọc Phật?”

“Không dám nhận, chủ trì đang bế quan khổ tu, thể mặt tiếp đón tiểu thí chủ, thật là thất lễ.” Huệ Toàn : “Trước khi bế quan, chủ trì dùng thần thông thấy tiểu thí chủ sẽ đến, nên dặn bần tăng ở đây chờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-883-khoi-phat-cot-nay-khong-dong-vao-duoc.html.]

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Biết đến, chắc cũng đến vì việc gì. Chủ trì chọn đúng lúc bế quan, xem tránh mặt .”

Huệ Toàn nhẹ, hề tỏ giận dữ: “Nơi tiện chuyện, tiểu thí chủ phiền dời bước đến thiền viện uống chén thiền ?”

Tần Lưu Tây đương nhiên là theo.

Chùa Ngọc Phật lớn, thiền viện cũng phân chia khu vực nam nữ riêng biệt. Dù nơi thường xuyên hoàng quốc thích lui tới, ở chung một chỗ dễ sinh chuyện thị phi.

Huệ Toàn dẫn Tần Lưu Tây đến khách viện dành cho nam giới, sai tiểu sa di dâng xanh và điểm tâm chay.

“Trà núi do chùa Ngọc Phật tự trồng, đều là xuân năm nay, hợp khẩu vị tiểu thí chủ ?” Huệ Toàn .

Tần Lưu Tây bưng chén lên uống một ngụm, c.ắ.n một miếng điểm tâm, khen ngợi: “Không hổ là đại Phật tự ngàn năm, và điểm tâm đều ngon. So với cổ tháp Thiên Sơn chỉ độc một chén khổ đinh, các vị đãi khách chu đáo hơn nhiều.”

Phạn Không: Ta nghèo, ngươi cần nhắc nhắc !

Huệ Toàn : “Thiên Sơn là nơi gần thiên thần nhất, linh khí dồi dào, dễ dàng giao tiếp với thần linh hơn. Đừng là một chén , dù chỉ là một bát nước tuyết cũng chứa đựng thiền ý, thứ mà chùa Ngọc Phật chốn thế tục thể so bì .”

Tần Lưu Tây thầm nghĩ, đúng là "thương nghiệp tâng bốc", các khéo mồm thật đấy.

Nàng nhấp thêm ngụm , : “Nếu chủ trì đại sư đến, hẳn cũng mục đích của ?”

Khóe miệng Huệ Toàn mỉm , : “Tiểu thí chủ, khối Phật cốt xá lợi ma tính cực lớn. Từ khi đưa về chùa Ngọc Phật, nó luôn trấn áp nền chùa, ngay long mạch. Dùng long khí để trấn, dùng vận mệnh quốc gia để áp chế, nó hòa một thể với nơi . Nếu lấy , đất nước sẽ đại loạn, thiên hạ tất sẽ lầm than.”

Mày Tần Lưu Tây nhíu chặt.

Quả nhiên Phong Tu trúng .

“Đại sư, lấy thì Ác Phật Hủy La cũng sẽ đến lấy.”

Huệ Toàn châm thêm cho nàng, : “Nếu động đến vận mệnh quốc gia, tức là động ác niệm. Nếu gây thiên hạ đại loạn, càng là tạo ác nghiệp. Tiểu thí chủ, ác nghiệp ắt ác báo. Tiểu thí chủ một công đức đại thiện, tội gì gánh lấy ác nghiệp ?”

Tần Lưu Tây mím môi, rũ mắt xuống.

“Ác nghiệp một khi hình thành, trời cao tất sẽ ngơ, sớm muộn gì cũng sẽ sự thanh toán. Tiểu thí chủ cần lo lắng. Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, tà thể thắng chính. Mọi nhân quả báo ứng, trong cõi u minh đều định !”

Tần Lưu Tây ngẩng đầu lên, : “Nói là, bất kể thế nào, khối Phật cốt cũng lấy ?”

Ánh mắt Huệ Toàn tường hòa, : “Tiểu thí chủ cần cố chấp, vạn vật đều nơi chốn của nó.”

“Vậy !” Tần Lưu Tây dậy. Bỗng bên ngoài tiếng ồn ào huyên náo, nàng ngoài. Giọng ... quen quen nhỉ!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...